Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:10:07
Lượt xem: 180

“Ngươi..các ngươi…” Lưu Hương bị Xuân Phong làm cho tức giận á khẩu.

 

     “Các vị hương thân, Hương nhi vẫn là đứa nhỏ, không hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ, mong mọi người đừng chấp nó.” Đại thẩm đứng ra giải vây cho con gái.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

 

     "Đại tẩu, Hương nhi đã mười bốn tuổi, vẫn là đứa nhỏ, Xuân Phong đây còn ít hơn nó 2 tuổi, thẩm có phải cũng nên rộng lượng với nó một chút?" Mẹ Xuân Phong thấy đại tẩu như thế, cũng chớp lấy cơ hội.

 

     Tuy rằng mẹ Xuân Phong bình thường ôn nhu nhã nhặn, nhưng là chuyện liên quan đến con gái, tự nhiên sẽ không nhượng bộ.

 

     “Đệ muội nói phải, trước đó là do chúng ta không đúng, đệ muội đừng để ý.” Đại thẩm trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài miệng vẫn xởi lởi, không thể động vào một lúc nhiều người như vậy, mục đích của mình còn chưa đạt được đâu.

 

     “Đại tẩu nên về giáo dục Hương nhi cho nghiêm, sang năm là đến tuổi cập kê, nếu như vì thế mà tổn hại thanh danh, thì không kén được rể hiền đâu”. Mẹ Xuân Phong nhắc nhở.

 

     Nhưng lời này vào trong tau đại thẩm đã thành ý khác. Lửa giận trong lòng còn chưa phát tiết được, liên quan đến thanh danh con gái, bà ta chỉ có thể nhịn.

“Đa tạ đệ muội nhắc nhở.” Đại thẩm nói cảm ơn, nhưng biểu cảm trên mặt như là muốn ăn thịt người.

 

     Ai bảo từ đầu bà đã giả vờ nhu nhược, đáng thương chứ. Giờ lật lọng, lại lộ ra là bà đến ăn vạ. Tuy rằng bà là đến ăn vạ thật, nhưng túm lại cũng không nên xé bỏ mặt nạ trước người ngoài như vậy, sau này làm sao đến tiếp tục được chứ. Bà ta nghe nói Xuân Phong kiếm ra tiền, không những trả hết nợ, lại còn mua đồ dùng, mua đất, không chừng còn không ít tiền mặt trong nhà nữa. Nếu sau này vẫn có thể lợi dùng Xuân Phong hoặc mẹ cô, nỗi giân này bà ta sẽ nhịn xuống. Bà ta vẫn đang tính toán trong lòng, lại không biết Xuân Phong quyết không để bà đạt được mục đích.

 

     “Mới vừa rồi con có nghe Lưu Hương tỷ tỷ nói nhà con vong ân phụ nữa, có phải không” Xuân Phong thấy đại thẩm không nói gì, tiếp tục nói. Làm gì có chuyện nàng cho qua đơn giản như vậy.

 

     “Con nghĩ chúng ta nên nói lại chút cho kỹ càng, ai mới là người vong ân phụ nghĩa”. Không đợi đại thẩm trả lời, Xuân Phong bắt đầu điều hướng cuộc nói chuyện.

 

     “Lúc cha con lâm bệnh, thật sự là nhà con có vay 2 lượng bạc. Nhưng đó là lúc mẹ con quỳ trước cửa nhà họ đại khái khoảng 1 ngày đi? Đại thẩm à, con nói có đúng không?” Xuân Phong nhìn chằm chằm bà ta, nói.

 

     “Ngươi nói bậy, làm gì có chuyện này? Không thể nào, ta sao có thể làm ra chuyện như thế!” Đại thẩm có chút chột dạ nói to.

 

     “Đại thẩm, người gấp cái gì? Con cũng không nói bây, chuyện này có thể hỏi hàng xóm nhà người, không phải sẽ rõ sao? Người chứng kiến chắc là không ít đâu.” Xuân Phong trào phúng nhìn bà ta.

 

     Việc này đại thẩm không phản bác được, người chứng kiến hẳn là rất nhiều, người trong thôn biết chuyện này cũng không ít.

 

     “Con nhớ rõ, trước đây, lúc bá và thẩm muốn lên trấn buôn bán, chính là cha con tự nguyện đi tìm nguồn hàng, tìm đầu mối, chuyện này trong thôn cũng có người biết.

Thôn dân đều gật đầu, việc này nhiều người cũng biết qua. Mọi người liên tưởng đến thái độ làm người trước giờ của đại thẩm, cán cân bắt đầu nghiêng về phía Xuân Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-35.html.]

“Thế mà Cha con đi chưa được 1 tháng, thi cốt còn chưa lạnh, các người đã chạy tới. Trong nhà còn duy nhất một cái khế đất là đáng giá nhất, các người cũng lấy đi. Phải nói đó chính là nguồn sống duy nhất của cả nhà cô nhi quả phụ chúng con. Mọi người nói xem, người vong ân phụ nghĩa là ai?”

 

     Xuân Phong nói xong còn vừa tức giân vừa thương tâm nhìn đại thẩm, nước mắt tràn đầy bờ mi, nhưng cô kiên cường kìm lại, không cho chúng rơi xuống.

 

     Những thứ này nhanh chóng khơi dậy đạo đức và đồng tình của mọi người, nhất thời tiếng mắng chửi đại thẩm vang lên liên tục.

 

     “Thật sự là tâm địa đàn bà, loại sự tình này mà cũng có thể làm được, đó là cháu ruột bà ta đấy, thật là không biết xấu hổ”

 

     “Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ. Chính mình là người vong ân phụ nghĩa, lại còn đi hất bùn vào người khác”

 

     “Đúng, đồ không biết xấu hổ, mau cút đi, thôn chúng ta không có người xấu xa như người, mau cút đi.”

 

     “Cút đi, cút đi…”

 

     Đối mặt với sự quở trách và phẫn nộ của mọi người, đại thẩm nhất thời luống cuống, còn đâu vẻ kiêu ngao ương ngạnh lúc nãy. Lưu Hương thì sợ tới mức bật khóc, chỉ có thể trốn sau lưng mẹ, cố tránh ánh mắt chán ghét của mọi người.

 

     “Việc này…là do nhà ngươi thiếu tiền nhà chúng ta, thiếu nợ thì phải trả, ta chỉ là lấy lại tiền của mình thôi, có gì sai?” Đại thẩm sau khi hết kích động, lí trí và não đã tìm về. Dù trước đây có chút quá đáng, nhưng đất cũng cầm về tay rồi, bà ta không tin một tiểu nha đầu nhỏ Xuân Phong lại có thể khuấy đục vũng nước này lên. Lưu Hương vốn đang trốn sau lưng mẹ, thấy mẹ nói rất có lý, liền bật ra, xoa xoa mặt, vênh váo tự đắc đứng bên cạnh bà.

 

     “Hay cho câu thiếu nợ trả nợ. Vậy tính lại chút, lúc nhà con vay là 2 lượng, lúc người đi thu về lại là 3 mẫu ruộng cạn.” Xuân Phong nhìn đại thẩm, cười tươi tắn. Nhưng đại bá nương lại thấy nụ cười này âm trầm, đáng sợ, làm bà nổi cả da gà.

 

     “Thì sao, có vấn đề gì?” Đại thẩm vẫn kiên trì chống chế.

 

     “Vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Nhà con vay 2 lượng bạc, thời gian là 1 năm. Người lại đi lấy của nhà con 3 mẫu ruộng cạn. Hiện tại ruộng cạn 3 lượng 1 mẫu, 3 mẫu vị chi 9 lượng. Như vậy mà bảo là không có vấn đề? Vay 2 lượng, lãi vay 1 năm 7 lượng, là có vấn đề hay không?” Xuân Phong từ từ nhìn đại thẩm.

 

     “Việc này…” Đại thẩm nghẹn lời.

 

     “Nếu đại thẩm không biết tính, vậy nhờ người tính giúp xem, ở đây có người nào biết tính không? Cô nói với mọi người.

 

     “Để ta tính cho”. Có một giọng nó truyền đến, một người đàn ông trung niên mặc trường sam tiến lên. Xuân Phong nhớ ông ta là Lưu đại gia, có lớp dạy tư thục trên trấn, là người có danh tiếng trong thôn.

 

     "Vậy làm phiền lưu tiên sinh !" Xuân phong hơi hơi cúi đầu thi lễ với Lưu đại gia.

Nghe vậy Lưu đại gia quay đầu, nhìn Xuân Phong đầy ý vị, sau đó gật gật đầu, thầm nghĩ nha đầu này thật có ý tứ. Mọi người trong thôn đều gọi ông ta là Lưu đại gia, chỉ có mỗi Xuân Phong gọi ông ta là tiên sinh. Nguyện vọng cả đời của Lưu đại gia là dạy học, thích nhất người ta gọi ông là tiên sinh, là một cách khẳng định hoc vấn của ông.

Loading...