Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 352
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:51:04
Lượt xem: 60
Sau khi ngồi tại chỗ để khôi phục sức lực một chút, Xuân Phong đi đến rìa tảng đá để xem xét vị trí hiện tại của họ!
Bây giờ họ đã mất dù lượn, việc xuống đáy vực đã trở thành vấn đề lớn.
Xuân Phong phát hiện bọn họ hiện tại cách mặt đất không quá cao.
Vị trí đứng của họ hiện tại là bệ đá lớn nhô ra này khiến họ sinh ra ảo giác, vì dọc theo bệ đá này có một tầng đầy màu sắc.
Xuân Phong suy nghĩ đây có thể là đá có chứa khoáng chất đặc biệt, bởi vì bị phong hóa hoặc oxy hóa mà hình thành.
Bọn họ chính là bị màu sắc này hấp dẫn, sau đó lại gặp phải trận gió lốc kỳ quái kia, mới khiến cho Huyền Dịch bị thương, hai người còn mất đi công cụ quan trọn nhất, dù lượn!
"Chủ tử, khụ khụ khụ khụ~ " Huyền Dịch vừa mở mắt nhìn thấy Xuân Phong đứng bên vách núi liền kêu một câu, vừa kêu đã ho khan lên, thậm chí ho ra một ngụm máu đen.
"Ngươi tỉnh rồi?" Xuân Phong xoay người nhìn Huyền Dịch, thấy hắn ho ra máu, cô vội vàng chạy đến.
"Ngươi không sao chứ, cảm giác thế nào?" Xuân Phong đưa cho Huyền Dịch một chiếc khăn gấm màu trắng, để hắn tự lau sạch vết máu trên mặt, nàng nhìn hắn hỏi.
"Khụ, thuộc hạ không sao!" Huyền Dịch cố chịu đựng, nhìn Xuân Phong cười nói.
Xuân Phong tiện tay bắt mạch cho Huyền Dịch, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhờ có nội công hộ thể, va chạm kia tuy mạnh, nhưng vì Huyền Dịch có nội công, vừa rồi lại phun ra một ngụm máu đen, đã đem máu độc trong cơ thể tống ra hết.
Tiếp theo chỉ cần tiếp tục uống thuốc, ngăn cho cơ thể không bị xuất huyết, tạm thời không có nguy hiểm, chỉ là hắn không thể dùng khinh công nữa!
"Ngươi ăn cái này đi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói với ta." Xuân Phong lấy hai viên thuốc đưa cho Huyền Dịch, nói thêm.
Huyền Dịch nhận lấy viên thuốc, không nói hai lời ngửa đầu nuốt vào, lấy hơi nhìn Xuân Phong nói: "Chủ tử, bây giờ phải làm sao?"
"Tạm thời cứ nghỉ ngơi một chút, chờ ngươi khôi phục, chúng ta trước mắt cẩn thận xem xét địa hình rồi quyết định!"
Xuân Phong ngẩng đầu nhìn một chút, bầu trời bị chướng khí bao phủ, đoán chừng thời gian lúc này vẫn còn sớm, Huyền Dịch vẫn cần hồi phục, cô liền quyết định nghỉ ngơi một lát.
"Vậy…được rồi! Đều là thuộc hạ liên lụy chủ tử!" Huyền Dịch nhìn trạng thái của mình hiện tại không khỏi áy náy nói.
"Nghỉ ngơi cho tốt, nói bậy cái gì, nếu không phải ngươi lúc nãy ra tay thì ta đã mất mạng rồi!" Nghe Huyền Dịch nói như vậy, Xuân Phong không vui, có chút tức giận nói.
"Nhưng mà…." Huyền Dịch mở miệng còn muốn nói gì đó, lại bị Xuân Phong chặn lại.
"Cầm lấy, ăn đi, ta nói không liên quan đến ngươi, thì tức là không liên quan đến ngươi!" Xuân Phong đem một cái bánh bao trắng cùng một bình nước đưa cho Huyền Dịch, không cho hắn nói.
"…" Huyền Dịch nhìn Xuân Phong một cái, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Ăn xong, Xuân Phong liền bắt đầu xem xét tình hình xung quanh, tảng đá bọn họ ngồi ước chừng chỉ ba bốn mét vuông mà thôi, cho nên việc xem xét cũng không quá phức tạp.
Nhưng khi Huyền Dịch nhìn thấy vết thương trên người Xuân Phong, lông mày hắn nhíu chặt đến mức có thể kẹp chít một con ruồi.
Xem xét một chút, Xuân Phong phát hiện phía bên trái có chút đá và cây cỏ nhô ra làm điểm tựa, sẽ dễ đi xuống hơn.
Nhưng hiện tại dưới đáy vực sương mù quá dày đặc, không thấy rõ phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu, họ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Lát nữa chúng ta từ nơi này đi xuống, ngươi còn có thể trụ được không?" Xuân Phong chỉ chỉ vách núi bên trái nói.
"Hẳn là có thể!" Huyền Dịch khẽ cau mày, gật gật đầu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-352.html.]
"Ừm, vậy bây giờ có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không? Nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết."
Xuân Phong dò hỏi lần nữa, Huyền Dịch đi theo nàng đến đây, nàng nhất định phải đem hắn bình an trở về, nên nàng phải tận tâm chiếu cố đến thương thế của hắn.
"Thuộc hạ không sao, chúng ta xuất phát thôi!" Huyền Dịch nhìn Xuân Phong, mỉm cười đứng lên, thẳng lưng giả vờ không sao.
Chỉ hắn mới biết tình huống hiện tại của hắn bất ổn thế nào, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Vương gia, sau đó cùng nhau ra ngoài.
Vết thương trên người chủ tử tuy nhỏ nhưng cũng không thể trì hoãn, đối với nữ nhân, da thịt là quan trọng nhất, chủ từ không thể trì hoãn vì hắn mà để lại sẹo.
"Vậy được, ngươi buộc chặt sợi dây này vào người, lựa theo mấy tảng đá này mà leo xuống, nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra thì còn có thứ bảo hộ."
Xuân Phong thấy trạng thái Huyền Dịch không tệ, liền lấy một sợi dây thừng đưa cho hắn.
"Thuộc hạ không sao, dây thừng này vẫn để lại cho người đi!" Huyền Dịch không cầm lấy dây thừng, chỉ thản nhiên nói.
"Ta vẫn còn! Ngươi không cần lo lắng." Xuân Phong vỗ vỗ túi lớn trên lưng mình nói.
Xuân Phong cảm thấy thật may mắn, lúc nãy gió lớn như vậy, mà túi đồ này không bị rơi mất, cũng không bị hỏng, quả thực là rất may mắn!
Đây chính là những thứ quan trọng quyết định họ có thể sinh tồn dưới đáy vực hay không.
"Vậy được rồi!" Huyền Dịch nhìn thoáng qua túi đồ trên lưng Xuân Phong, gật đầu đáp.
Hắn đã sớm phát hiện Xuân Phong vô cùng xem trọng túi đồ này, bên trong chắc hẳn có rất nhiều thứ quan trọng!
Huyền Dịch buộc chặt hai đầu dây thừng, bắt đầu dọc theo vách đá leo xuống dưới.
Kỳ thực, ban đầu, Huyền Dịch muốn Xuân Phong đi trước, nhưng Xuân Phong lại nói để cho hắn đi trước dò đường, nếu có nguy hiểm gì nàng sẽ có thể tránh đi.
Chờ đến khi Huyền Dịch leo xuống một khoảng cách nhất định, Xuân Phong để hắn tìm chỗ cố định bản thân, Xuân Phong tháo đầu nút thắt, để cho Huyền Dịch cột cố định vào một đầu khác.
Xuân Phong thì dùng tay không leo lên trên vách đá, Xuân Phong kiếp trước ở trường cảnh sát cũng luyện tập leo núi không ít, kỹ thuật có thể nói là đứng đầu.
Cô còn tứng hứa hẹn với các đồng nghiệp, sau này khi nào có thời gian sẽ đi leo núi mạo hiểm.
Không nghĩ đến hôm nay nàng lại có thể thực hiện!
Huyền Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Xuân Phong tay không leo núi, nhất thời sợ đến mức cảm thấy m.á.u trong người như đông cứng lại, không dám thở mạnh.
Hắn sợ nếu mình phát ra tiếng động sẽ làm Xuân Phong giật mình mà trượt chân rơi xuống, ...
Huyền Dịch gần như nín thở nhìn Xuân Phong từng bước leo đến chỗ mình, quả thật là chỉ còn ba hồn mất đi bảy vía rồi!
Xuân Phong dừng lại vị trí gần Huyền Dịch, quay đầu nói: "Sao ngươi không đi?"
"Chủ tử, dây thừng này vẫn là để cho người đi!" Huyền Dịch ánh mắt kiên định nói.
"Không sao, ta có thể! Nếu ngươi không muốn vướng chân ta, thì cột chắc vào cho ta."
Xuân Phong không cho hắn cơ hội phản đối, ánh mắt sắc bén của cô làm cho Huyền Dịch không dám mở miệng.
"Theo sau, nhanh lên!" Huyền Dịch nhất thời sững sờ, Xuân Phong liền vượt qua hắn một đoạn xa.
"Vâng!" Huyền Dịch vội vàng đuổi theo, muốn bảo vệ Xuân Phong, sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn..
Đợi đến khi hắn đuổi kịp Xuân Phong, nàng đã sớm cố định dây thừng ở một vị trí khác.