Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 337

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:44:11
Lượt xem: 46

"Hồng Loan cô nương, ta đã sai người đi nấu canh giải rượu rồi, lập tức xong ngay! Nàng hiện tại có chỗ nào không thoải mái, có muốn…ta giúp nàng xoa bóp không?

Mục Hãn hoàng tử cười híp mắt nhìn thân thể Hồng Loan từ trên xuống dưới.

Hồng Loan liều mạng nhịn xuống ý nghĩ muốn làm thịt hắn, kéo ra một nụ cười cứng ngắc nói: " Đa tạ hoàng tử yêu thích, Hồng Loan cảm thấy khá hơn rồi, không cần làm phiền đến hoàng tử!"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Không giấu gì cô nương, hôn nay ở yến tiệc lần đầu thấy cô nương, ta đã vô cùng ái mộ cô nương, đời này nếu như có được giai nhân, Mục Hãn ta có chết cũng không hối tiếc!"

Nghe Hồng Loan nói như vậy, Mục Hãn hoàng tử thâm tình nhìn Hồng Loan nói.

Hồng Loan lần này hoàn toàn khinh thường, thậm chí vô cùng chán ghét.

Nhưng ở trước mặt hắn, nàng không thể không cười nói: "Nhưng Thánh nữ Vu tộc chúng ta cả đời không thể lập gia đình, chỉ sợ là Hồng Loan phải phụ tấm chân tình của hoàng tử rồi."

Ánh mắt Hồng Loan lóe lên một tia ủy khuất cùng dáng vẻ bất đắc dĩ, đôi mắt đẹp tựa hồ thu, câu mất hồn vía Mục Hãn hoàng tử.

"Điều này có chút phiền toái, nhưng chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta, ta sẽ vì nàng mà giải quyết tất cả, thế nào?"

Mục Hãn hoàng tử cũng biết Thánh nữ Vu tộc không được phép xuất giá, ngay cả rời khỏi Vu tộc cũng là chuyện rất hiếm, chuyện này tuy phiền toái nhưng cũng không phải không thể xử lý.

Có thể ôm giai nhân tuyệt sắc này, ngày ngày triền miên vui đùa, hắn phí chút tâm tư cũng đáng.

Đây chính là nội tâm chân thật của Mục Hãn hoàng tử!

"Thật sao?" Hồng Loan giả vờ kinh ngạc vui mừng, vội vàng ngồi dậy hỏi.

Nhưng trong lòng nàng lại hừ lạnh, cá cắn câu rồi!

"Đương nhiên là thật, ta đường đường là một hoàng từ của một nước, lẽ nào lại nói mà không giữ lời?"

Mục Hãn hoàng tử vỗ ngực bảo đảm nói, nghĩ đến mỹ nhân sắp đến tay, hắn cảm thấy sóng lòng dâng trào.

Mục Hãn nghiêng người muốn ôm lấy mỹ nhân thơm mềm như ngọc, kết quả lại bị né tránh.

"Hoàng tử nếu thật lòng yêu mến Hồng Loan, vậy trước khi đại hôn, xin hoàng tử vì danh tiết của Hồng Loan mà khắc chế một chút."

Hồng Loan đỏ mặt, e thẹn nói, tay nàng đưa lên, hồi sau mới buông xuống.

Nhìn dáng vẻ e thẹn của Hồng Loan, Mục Hãn hoàng tử cho rằng nàng lo hắn không thể giải quyết, sẽ hủy hoại danh tiếng của nàng.

Được! Nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, hắn nhất định phải chứng minh cho này thấy, hắn là kẻ nói được làm được.

Mặc dù người Hung Nô có chút hung bạo, nhưng Mục Hãn hoàng tử này ngược lại có chút thú vị, dù hắn háo sắc, nhưng vẫn chú trọng việc cam tâm tình nguyện.

Nếu đối phương không muốn, hắn cũng sẽ không cưỡng ép, điểm này hắn xem như là quân tử.

"Được, bổn hoàng tử đáp ứng nàng, trước khi thành thân sẽ không động đến nàng, ta nói được làm được. Mỹ nhân nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải đi trước."

Mục Hãn hoàng tử vỗ đùi, sảng khoái đáp ứng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hồng Loan tiễn hoàng tử!"

Hồng Loan tuy rằng diễn trò trong lòng rất khinh thường nhưng trên kỹ năng trên mặt tuyệt đối tốt, thấy Mục Hãn hoàng tử sắp đi, nàng liền giả vờ đứng dậy ra vẻ muốn tiễn hắn.

Kết quả Hồng Loan vừa đứng dậy, "không cẩn thận" để bản thân ngã, mắt thấy nàng sắp ngã, Mục Hãn hoàng tử vội vàng xoay người đỡ lấy nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-337.html.]

Lần này Hồng Loan trực tiếp ngã vào lào Mục Hãn hoàng tử, hương thơm cùng với làn da mềm mại của nữ nhân, trong nháy mắt khiến lòng Mục Hãn hoàng tử rạo rực.

Khát vọng của hắn đối với Hồng Loan tăng thêm mấy phần, Mục Hãn hoàng tử nuốt bọt, đỡ Hồng Loan trở về giường.

"Hồng Loan, nàng cẩn thận một chút, nàng nằm nghỉ thật tốt, ta tự đi được, không cần phải tiễn, ngày mai ta trở lại thăm nàng." Hắn đỡ Hồng Loan nằm xuống giường, đắp kín mền cho nàng rồi chậm rãi nói.

Thấy dục vọng trong mắt Mục Hãn hoàng tử, Hồng Loan biết mỹ nhân kế của mình đã có tác dụng!

"Ừm, hoàng tử đi thong thả!" Hồng Loan nũng nịu nhìn Mục Hãn hoàng tử nói.

"Được, được, nàng nghỉ ngơi đi!" Mục Hãn hoàng tử bị giọng nói của nàng ta làm cho xương cốt mềm nhũn, vội rời khỏi phòng.

Hắn hiện tại phải đến Xuân Hoa Thu Nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành để phát tiết dục vọng!

Nhìn Mục Hãn hoàng tử rời đi, Hồng Loan ngồi dậy cười nhạt.

Nàng chính là muốn hắn khao khát nàng đến tận cùng, như vậy mới có thể hoàn toàn nắm được hắn trong lòng bàn tay, để hắn trở thành quân cờ của nàng.

Nói đến Xuân Hoa Thu Nguyệt, đây chính là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành hiện nay!

Kể từ lần tú bà mua sườn xám ở phường thêu, việc làm ăn của họ ngày một thuận lợi.

Nhiều ông chủ nơi khác, thấy thanh lâu này làm ăn tốt như vậy trong lòng có chút ngứa ngáy, vì vậy hỏi thăm khắp nơi xuất xứ của sườn xám.

Sau nhiều lần nghe ngóng, họ liền biết được là từ Nghệ Tú phường, nhưng người của Nghệ Tú phường lại nói với họ rằng, phải đợi một tháng sau mới có thể đặt lịch hẹn

Điều này khiến các ông chủ khác lo lắng, một tháng có biết bao nhiêu thứ phải làm a!

Vì thế các ông chủ này rối rít tìm các nhà may khác làm sườn xám, nhưng những người này chỉ là gặp hoặc nghe nói qua, chứ chưa từng làm qua, cũng chư được nhìn thấy hàng mẫu.

Xuân Hoa Thu Nguyệt vì bảo vệ việc kinh doanh của mình, đương nhiên sẽ không để người khác lấy được y phục này mà phỏng chế.

Vì vậy những thợ may bên ngoài vẫn là làm không đẹp bằng của phường thêu, quanh đi quẩn lại vẫn là trở lại phường thêu, Xuân Vũ vì thế mà bận túi bụi với những đơn hàng này.

Điều khác biệt với ngày xưa chính là, Xuân Vũ giờ lại có thêm cái đuôi phía sau:Thất hoàng tử!

Xuân Vũ khát, liền có nước, nàng đói bụng, cơm liền đến! Nàng muốn viết chữ, mực cũng đã mài xong, lúc thêu thì có người quạt gió đấm bóp.

Mỗi ngày có nhiều người bên cạnh như vậy, Xuân Vũ có chút không quen, đặc biệt là đối với cái người đường đường là Thất hoàng tử kia, lại ngày ngày bưng trà rót nước cho nàng, cảm giác thật là quái dị!

"Thất hoàng tử, chàng không cần như vậy, nếu chàng không có việc gì thì cứ về trước đi! Ở đây một mình ta có thể làm được."

Xuân Vũ nhíu mày nhìn Thất hoàng tử, bất đắc dĩ nói, đây là lần thứ bảy trong ngày hôm nay nàng nói lời này rồi!

Thất hoàng tử lại không chịu đi, giống như quyết tâm muốn dính chặt lấy nàng.

"Ta không sao, việc quan trọng của ta hiện tại chính là ở cùng nàng, nàng cứ bận việc của nàng, ta ở một bên nhìn là được, ta cam đoan, sẽ không quấy rầy nàng!"

Thất hoàng tử lặp lại những lời trước đó hắn đã nói vô số lần, bộ dáng tuyệt đối nghe lời nhìn Xuân Vũ.

Xuân Vũ không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục làm chuyện của mình.

Từ sau hôm trao sính lễ xong, Thất hoàng tử mỗi ngày đều sẽ hỏi thăm Xuân Vũ, nếu nàng không có việc gì, hắn sẽ hẹn nàng ra ngoài dạo phố, lúc nàng có việc, hắn sẽ theo nàng đến cửa hàng, làm một "người hầu" trung thành.

Bộ dáng bận trước bận sau kia, nếu Hoàng thượng nhìn thấy cũng sẽ không tin, đây còn là lão Thất nhà bọn họ sao? Con trai ông từ khi nào lại bị nuôi thành như vậy? Quả thật là trình độ chân chó mà!

Loading...