Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:44:09
Lượt xem: 58
Ăn tối ở vương phủ xong, lúc Diêu Vương đưa Xuân Phong về Minh Châu phủ đã là ban đêm.
Thấy mẹ Xuân Phong đang chờ ở cửa, Bách Lý Mặc Thần cung kính gật đầu chào hỏi.
Mẹ Xuân Phong thấy con gái trở về đương nhiên là vui mừng, bà cảm thấy Diêu Vương tiễn nàng về là chuyện tốt, nhưng về muộn như vậy có chút không ổn.
Suy nghĩ một lát, mẹ Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần chậm rãi nói.
"Đa tạ Vương gia ưu ái, trong lúc bận rộn còn có thể bớt chút thời gian tiễn Phong nhi trở về, chỉ là có đôi lời không biết có nên nói hay không?!"
"Có chuyện gì, xin phu nhân cứ nói!?" Bách Lý Mặc Thần lễ độ đáp lại.
Vì Xuân Phong chưa qua cửa, nên hắn không tiện gọi bà là nhạc mẫu, chỉ có thể kính trọng gọi một tiếng phu nhân.
"Tuy rằng hôn sự của Vương gia và Phong nhi nhà chúng ta đã được trình lên Hoàng bảng, thông cáo thiên hạ, nhưng vẫn chưa chính thức bái đường thành thân, xin Vương gia sau này đưa Phong nhi về sớm, tránh nhiều người bàn tán.
Mẹ Xuân Phong cũng không vòng vo mà trực tiếp nói, tất nhiên vẫn lựa lời nói thấu tình đạt lý.
Người trẻ tuổi mà, không phải không thể gặp mặt, chỉ cần thời gian đúng mực là được.
Mẹ Xuân Phong nói lời này, lại nói đến thanh danh của con gái khiến Bách Lý Mặc Thần không có cách nào phản đối.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tuy hắn không quan tâm người khác nói gì, nhưng Xuân Phong chưa chắc đã không quan tâm, huống chi thanh danh đối với một nữ nhân mà nói rất quan trọng.
"Phu nhân nói phải, sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Bách Lý Mặc Thần khom người, cúi đầu nói.
Các thủ hạ nhìn động tác của Diêu Vương đều trợn mắt, há hốc mồm, Vương gia nhà bọn họ trừ Hoàng Thượng ra, chưa từng cung kính với người khác bao giờ.
Bây giờ lại cung kính với mẹ của Vương phi tương lai như vậy, xem ra Vương gia rất thương yêu Vương phi.
Ám vệ và thị vệ lúc này cảm đã cảm nhận sâu sắc, sau này chọc ai cũng được nhưng nhất định không thể chọc vào Vương phi!
Xuân Phong nhìn động tác của Bách Lý Mặc Thần, rất hài lòng.
Có chút giống con rể gặp mẹ vợ, đủ tôn trọng, đủ lễ nghi.
Xuân Phong cảm thấy ấm áp vì sự chu đáo của mẫu thân, nếu là những gia tộc khác, đã sớm hận không thể mang nữ nhi của mình ném lên giường của người ta, làm gì bận tâm đến thanh danh nữ nhi nhà mình như vậy?
Đối với các gia tộc lớn, lợi ích là thứ quan trọng nhất, dùng nữ nhi trong gia tộc như thế nào để mang lại lợi ích nhiều nhất mới là điều quan trọng, may là Hộ Quốc Công phủ một lòng hòa thuận.
Xuân Phong không biết, cũng chính vì điểm này khiến Bách Lý Mặc Thần càng tôn kính và quý mến cả nhà nàng, đây là sự quan tâm và yêu mến chân thành đối với gia đình.
Người đấu tranh quyền thế lâu ngày, khát khao nhất chính là sự chân thành.
"Ừ, tốt rồi!" mẹ Xuân Phong gật đầu cười hài lòng, bà ngày càng hài lòng với con rể tương lai này rồi!
Phía bên dịch quán, cung nữ đưa Hồng Loan về vừa ra khỏi cửa, Hồng Loan liền mở mắt.
Ánh mắt nàng lóe sáng, nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, ánh mắt lưu luyến tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không đợi nàng suy nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến một trận ồn ào.
Cẩn thận nghe thì ra là Mục Hãn hoàng tử của tộc Hung Nô, Hồng Loan trên mặt thoáng hiện một tia khinh bỉ, xoay người nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ.
Ngoài cửa vẫn còn ồn ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-336.html.]
"Ta là đến thăm Hồng Loan cô nương, để ta vào!" Mục Hãn hoàng tử đứng trước cửa phòng Hồng Loan, la ầm lên với tỳ nữ đang ngăn cản hắn.
"Thật xin lỗi, hoàng tử, tiểu thư đã ngủ rồi, ngài đi vào e là không thích hợp!"
Tỳ nữ đứng đối diện không hề nhượng bộ, giọng đúng mực nói.
"Có gì không thích hợp, ta đây là đang quan tâm bằng hữu nước láng giềng, duy trì hòa khí giữa hai nước, ngươi thì biết cái gì! Tránh ra!"
Mục Hãn hoàng tử không nhịn được gạt tỳ nữ trước mặt ra, ầm ĩ liền muốn xông vào phòng Hồng Loan.
Người Hung Nô là những người thô bạo, một tỳ nữ nhỏ bé sao có thể cản được.
Tỳ nữ dễ dàng bị Mục Hãn hoàng tử gạt ra, vừa muốn tiến lên ngăn cản lại bị người của Mục Hãn hoàng tử khống chế, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Mục Hãn hoàng tử vào cửa.
Không có chướng ngại nữa, Mục Hãn hoàng tử hai ba bước đã bước đến cửa phòng. Hắn bước chân vội vã, nhưng khi gần đến cửa phòng, lại cố ý dừng lại, chỉnh sửa lại quần áo.
Hắn đưa tay gõ cửa nói: "Hồng Loan cô nương, ta là Mục Hãn hoàng tử, ta đến thăm cô, ta vào nhé?"
Mục Hãn hoàng tử vẻ mặt thô bỉ đầy dục vọng nói.
Đợi nửa ngày, trong phòng vẫn không có tiếng động, Mục Hãn hoàng tử dứt khoát đẩy cửa: "Hồng Loan cô nương, ta vào đây!"
Mục Hãn hoàng tử đẩy cửa vào, nhìn thấy mỹ nhân đang ngủ say trên giường, mắt không khỏi sáng lên.
Thật là một mỹ nhân đặc biệt, ngay cả dáng ngủ cũng đẹp như vậy!
Mặc dù Diêu vương phi cũng là nhan sắc khuynh thành, nhưng lại không có cảm giác gợi cảm như Hồng Loan, hắn chính là thích loại nhữ nhân nóng bỏng như vậy.
Nhưng thật ra Mục Hãn không dám ở trên địa bàn của Diêu vương trêu chọc người của hắn.
"Hồng Loan, Hồng Loan cô nương~?" Mục Hãn hoàng tử khẽ gọi, khẽ bước đến bên giường, thấy người trên giường không có phản ứng, hắn liền chậm rãi ngồi ở mép giường nhìn gương mặt kiều mị kia, không nhịn được đưa "bàn tay heo" của mình ra.
Ngay khi tay hắn sắp chạm vào gương mặt mềm mại kia, người trên giường đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt Hồng Loan hiện lên tia hung hăng khiến Mục Hãn có chút run sợ, vội rụt tay lại, mặt đầy lúng túng, ngượng ngùng nói: "Nàng tỉnh rồi? Khi nãy ta gọi nhưng không thấy nàng trả lời!"
"Vậy sao? Có thể là do Hồng Loan uống nhiều rồi, say nên không biết, xin hoàng tử đừng trách!"
Ánh mắt Hồng Loan lúc này đã không còn sát ý mạnh mẽ, thay vào đó là vẻ mặt kiều mỵ có chút rụt rè.
Mục Hãn nhìn thấy trong lòng liền ngứa ngáy, cảm giác khiếp sợ khi nãy liền biến mất, lần nữa bị mỹ nhân trước mặt làm cho mờ mắt.
"Không đâu, không đâu, sao ta có thể trách nàng, kiếp này gặp được mỹ nhân như nàng là may mắn của ta. Không biết cô nương đã đỡ hơn chút nào chưa? Nếu chưa để ta sai hạ nhân nấu cho nàng chút canh giải rượu?"
Mục Hãn hoàng tử bộ dạng heo háo sắc nịnh bợ hỏi.
Trong lòng Hồng Loan vô cùng chán ghét, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nũng nịu.
"Vậy làm phiền hoàng tử rồi!"
"Không sao, không sao, có thể phục vụ cô nương, là vinh hạnh của ta!" Mục Hãn hoàng tử mặt tươi cười gật đầu một cái, lập tức xoay người phân phó hạ nhân.
Trước khi Mục Hãn hoàng tử vào cửa, Hồng Loan đã suy nghĩ xong, làm cách nào để lợi dụng tên hoàng tử heo này!
Hồng Loan mặc dù trong lòng khinh thường loại người như vậy, nhưng nói không chừng sau này sẽ là một quân cờ tốt, trước mắt cứ tập hợp lại đã!
Ngược lại là con nhỏ đó, không nhìn ra lại là một người tâm cơ, hừ!
Nhưng dù nàng ta có lợi hại như thế nào, gặp phải Hồng Loan nàng, coi như nàng ta xui xẻo.