Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:41:30
Lượt xem: 60
Nhân vật chính của yến tiệc đều đã rời đi, bọn họ ở lại cũng không có ích gì, sứ giả các nước cũng không còn hứng thú nên cũng rời đi.
Nhưng Hung Nô hoàng tử vừa ra khỏi cửa điện, liền chạy lên phía trước, hỏi thăm Lâu Vũ Thanh về chuyện của Hồng Loan.
Lâu Vũ Thanh nhíu mày nhưng vẫn mang một ít chuyện mìnhh biết nói cho Mục Hãn hoàng tử.
Tuy nói Vu tộc là một phần của Mặc Lan, nhưng lại không bị Mặc Lan ràng buộc, mọi người cho rằng chính vì năng lực đặc thù của Vu tộc, nên địa vị của Vu tộc gần như ngang hàng với hoàng thất Mặc Lan.
Vu tộc và Hoàng thất Mặc Lan quốc không có ý định giúp đỡ hay tiêu diệt lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng cứ như vậy sống yên bình với nhau qua mấy trăm năm.
Thế nên Lâu Vũ Thanh lúc này cũng không quá để ý đến hành động của Hồng Loan.
Bọn họ cùng lắm cũng chỉ là một tiểu quốc an phận mà thôi, cho nên hắn cũng không lo sẽ xảy ra chiến tranh với các nước khác.
Thế nên nói chuyện liên quan đến Hồng Loan cũng không có vấn đề gì.
Xuân Phong nằm trong ngực Bách Lý Mặc Thần, trên người tản mát mùi rượu, mùi rượu tựa như có ma lực, khiến Bách Lý Mặc Thần vốn không uống rượu cũng sắp say.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Phong như quả táo chín khiến hắn thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Được ôm trong vòng tay rắn chắc của Bách Lý Mặc Thần, Xuân Phong cảm thấy thật yên bình, đây là thứ mà nàng từng mơ ước từ nhỏ.
Vốn dĩ Xuân Phong đã có chút choáng váng, lại được Bách Lý Mặc Thần ôm trong ngực, liên tục lên xuống, nàng có chút buồn ngủ. Nàng vươn tay sờ sờ chiếc cằm đang đặt trên trán mình, thấy thế, Bách Lý Mặc Thần cúi xuống nhìn người trong ngực.
"Nàng mệt thì ngủ một lát đi, ta ở đây!" Bách Lý Mặc Thần ôn nhu nói, khiến Xuân Phong càng thấy buồn ngủ.
"Ừm!" Xuân Phong khẽ ừm một tiếng.
Cứ như vậy, Xuân Phong ở trong lòng hắn lẳng lặng ngủ yên, mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, nàng mặc hỷ phục đỏ thẫm, chờ hắn vén khăn đội đầu, khăn voan đỏ rực bị một bàn tay mạnh mẽ vén lên.
Một gương mặt tuấn tú hiện ra trước mặt Xuân Phong, nở nụ cười ôn nhu, nghiêng người đến.
Một nụ hôn ôn nhu kéo dài lại tinh tế ập đến, khiến Xuân Phong cảm giác mình dần bị đưa vào giai cảnh, không khỏi nhắm mắt lại.
Trong mơ nàng không nhịn được muốn xé quần áo của người phía trên, nhưng làm sao cũng không được, trong lòng sốt ruột.
Tỉnh rồi…
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong mở to hai mắt, nhìn gương mặt anh tuấn phóng to trước mắt, mặt nàng liền đỏ bừng.
Nàng vừa mới…
Cởi y phục của hắn?
Xuân Phong trợn tròn mắt không biết nên xấu hổ hay nên lúng túng.
Không phải là ở trong mơ sao? Sao lại có thể?
Cảm nhận được hơi ấm trên môi mình, Xuân Phong mới hiểu được, giấc mơ vừa rồi là thật, hắn thật sự đang hôn nàng.
Vậy y phục mà nàng kéo….
Xuân Phong đẩy người bên trên mình một cái, ngồi dậy, nhìn y phục của Bách Lý Mặc Thần bị mình kéo lộn xộn, nhăn nhúm, liền ngượng ngùng cúi đầu.
Vốn đang hôn triền miên thì bị cắt ngang, Bách Lý Mặc Thần vẫn chưa thỏa mãn muốn thêm.
"Không nghĩ đến, vương phi lại nhiệt tình như vậy, nhưng bổn vương thích!" Bách Lý Mặc Thần cười xấu xa, khiến người khác không nhịn được muốn trả thù một phen.
Vốn định mang Xuân Phong về Minh Châu Phủ, nhưng sau khi lên xe ngựa, thấy gương mặt Xuân Phong ngủ xinh như vậy, hắn liền mang nàng về vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-335.html.]
Nhìn nữ tử xinh đẹp trên giường, hắn nhịn không được liền hôn vài cái.
Nhưng ai ngờ nha đầu này còn chưa thõa mãn, ôm hắn không buông, một bàn tay nhỏ ở trên người hắn làm loạn, khiến hỏa dục trong lòng hắn lên tới cực hạn.
Nhìn nàng nhắm mắt nhíu mày, nôn nóng muốn cởi xuống y phục của hắn, khiến hắn suýt không khống chế được bản thân mà muốn nàng.
Nếu không phải nàng đột nhiên tỉnh lại…
"Ta, ta tưởng là nằm mơ…" Xuân Phong xấu hổ đến mức hận không thể một cái lỗ nào mà chui vào.
Nàng còn cho là đang nằm mơ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi uống rượu, bị hôn nàng lại có phản ứng, nên vừa rồi mới…..
Thật là mắc cỡ chết người! Xuân Phong quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn hắn.
"Ổ? Nằm mơ? Vậy chính xác thì vương phi nàng nằm mơ thấy gì? Lẽ nào là mộng xuân!" Bách Lý Mặc Thần xấu xa nói.
"Cái gì chứ, chàng đừng nói lung tung?" Xuân Phong đỏ mặt, vội vàng phản bác.
"Chà~ dáng người bổn vương như vậy, vương phi ái mộ cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là lần sau vương phi nằm mơ nhất định phải là lúc ở cạnh ta!"
Bách Lý Mặc Thần tâm tình vui vẻ, quên rằng trước đó còn muốn trách nàng uống rượu quá nhiều, vẻ mặt tự tin nói.
"Thật không biết xấu hổ~!" Xuân Phong nhỏ giọng lẩm bẩm
"Hửm? Vương phi nói gì?" Bách Lý Mặc Thần nghe không rõ, cúi người hỏi.
"Hả? Không có gì, ta nói khi nào chàng đưa ta về." Xuân Phong ngẩng đầu cười nói, không để hắn phát hiện nàng đang nói xấu hắn, nếu không đến lúc đó không biết sẽ xảy ra tình huống gì.
"Trời vẫn còn sớm, hôm nay ở yến tiệc nàng vẫn chưa ăn gì, lại uống nhiều rượu như vậy, ăn thêm một chút gì rồi ta đưa nàng về!" Bách Lý Mặc Thần nhìn sắc trời, chậm rãi nói.
"Ừm, vậy cũng được!" Xuân Phong ngoan ngoãn như một con thỏ, nàng cũng thật sự đói bụng, bụng rỗng mà lại uống nhiều rượu thật khó chịu.
"Sau này nàng không được phép uống nhiều như vậy!" Bách Lý Mặc Thần có chút đau lòng lại trách cứ nói.
"Tửu lượng của ta rất tốt, chút rượu này không thành vấn đề." Xuân Phong không thèm để ý, lắc lắc đầu nói.
"…" sắc mặt Bách Lý Mặc Thần liền trầm xuống.
"Vốn cũng rất tốt mà!" Xuân Phong bĩu môi nhỏ giọng nói.
"Nếu không phải trước đó nàng đã uống thuốc giải rượu, nàng cho rằng nàng có thể uống thắng Hồng Loan sao?" Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt không đồng ý, cứ như vậy vạch trần "trò bịp" của Xuân Phong.
"Hóa ra là chàng biết rồi!" Xuân Phong nhíu mày nói, trên mặt đầy bất mãn sau khi bị vạch trần.
"Nếu không phải biết nàng đã uống thuốc giải rượu, nàng cho rằng bổn vương sẽ đáp ứng nàng sao?" Bách Lý Mặc Thần nhướng mày.
"Tửu lượng của ta vốn rất tốt." Xuân Phong không phục nghiêng đầu nói.
"Sau này nàng muốn uống thì hãy uống ở trong vương phủ, không được cùng người khác ở bên ngoài uống rượu
Bách Lý Mặc Thần bá đạo tuyên bố Xuân Phong chỉ có thể uống rượu trong phạm vi cho phép.
"Ta vẫn chưa gả đến, chàng đã quản nhiều như vậy, sau này có phải ta đi nhà xí chàng cũng quản a~?" Xuân Phong nghiêm mặt nhìn chằm chằm hắn, mất hứng nói.
"Nếu cần thiết, bổn vương cũng không ngại! Nàng bây giờ là vương phi của bổn vương, đương nhiên là ta muốn bảo vệ nàng."
Bách Lý Mặc Thần hết sức trịnh trọng nói, như một lời hứa.
Xuân Phong oán thầm, đây mà là bảo vệ sao, là độc tài, Phát xít, can thiệp vào tự do cá nhân của nàng.
Không được, nàng muốn phản kháng, đúng, phản kháng, nơi nào có áp bức, thì nơi đó có phản kháng!!
Không đợi Xuân Phong kịp nói ra lời phản kháng nào, Bách Lý Mặc Thần đã ra tay. Chỉ cần một động tác, Xuân Phong đã mềm nhũn, không còn nghĩ được gì nữa.