Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 328

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:37:42
Lượt xem: 64

Thấy Xuân Phong chầm chậm tiến đến, Lưu Hương sợ hãi không ngừng lui về phía sau.

Không, không, nàng ta không muốn chết!

Lưu Hương trong lòng cầu khẩn nhưng Xuân Phong không không có ý muốn buông tha nàng ta.

"Sao vậy? Sợ rồi sao? Lúc ngươi trèo lên giường của biểu ca có nghĩ đến mình sẽ có kết cục này không?" Xuân Phong ánh mắt không chút thương hại nhìn Lưu Hương đang sợ hãi lùi về sau.

Xuân Phong đã cho nàng ta nhiều cơ hội, khi họ hại Xuân Sinh gãy chân nàng muốn báo đáp họ thật tốt.

Nhưng niệm tình cùng huyết thống nàng đã tha cho họ một lần, lần này tuyệt đối sẽ không.

Nếu hôm nay nàng đến muộn, Lam Lam sợ sẽ trở thành nữ nhân thứ hai trong phủ không thể hoài thai.

Xuân Phong giật miếng vải trong miệng Lưu Hương cho nàng ta cơ hội nói chuyện, nàng cũng thuận tiện đổ thuốc.

"Si~" động tác thô bao của Xuân Phong khiến khóe miệng Lưu Hương đau nhức, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Xuân Phong, không, Diêu vương phi, muội muội tốt, ngươi thả ta ra đi! Ta biết sai rồi! Ta không dám nữa đâu, ta không muốn chết a!"

Lưu Hương không ngừng vừa khóc vừa cầu xin Xuân Phong tha cho mình.

"Ha! Ai nói ta muốn giết ngươi, giết ngươi sẽ làm bẩn tay ta!" Xuân Phong hừ lạnh nói.

"Ngươi, ngươi sẽ không giết ta?" Lưu Hương có chút kinh ngạc nói.

"Đương nhiên sẽ không giết ngươi, chỉ là chén canh tránh thai bình thương thôi, ta bỏ vào một lương hồng hoa sẽ không lấy mạng ngươi." Xuân Phong cười nhạt giải thích.

"Cái gì?" Canh tránh thai lại còn thêm vào hồng hoa?

Uống thuốc này so với việc giết nàng ta có gì khác nhau sao?

"Không! Xuân Phong, ta xin ngươi, đừng làm như vậy, ta xin ngươi!" Lưu Hương giả vờ đáng thương khẩn cầu Xuân Phong.

Nhưng sự hận thù trong mắt nàng ta không qua được ánh mắt của Xuân Phong.

"Đừng phí lời, ngươi nghĩ rằng cầu xin hai câu liền hữu dụng sao? Hay ngươi cảm thấy ta dễ lừa? Ngươi muốn giữ lại con của biểu ca để tương lai có có thể vào Quốc Công phủ sao?

Lời Xuân Phong lập tức vạch trần mục đích của Lưu Hương khiến nàng ta lộ vẻ mặt dữ tợn.

"Ngươi dựa vào cái gì mà quản việc của ta, tại sao lại xen vào việc của ta!" Lưu Hương hét lên.

"Dựa vào cái gì? Cần phải có lí do sao?"

Xuân Phong đứng lên, cau mày trào phúng nhìn Lưu Hương.

"Nếu ngươi muốn một lý do thì đó chính là ngươi không nên lấy danh nghĩa của ta làm tổn thương những người mà ta quan tâm nhất.

Trước đây ta có lòng tốt để ngươi đi chỉ là trí nhớ ngươi không được tốt nên ta đành giúp ngươi!"

Xuân Phong lạnh lùng nói xong phất tay cho người đổ thuốc, mặc kệ Lưu Hương muốn nói hay không.

Cằm của Lưu Hương bị hai nam nhân nắm chặt, đổ thuốc vào bụng nàng ta không sót một giọt.

Uống thuốc xong Lưu Hương được cởi trói bị ném xuống đất.

Nhìn bóng lưng rời đi của Xuân Phong, Lưu Hương nhìn nàng bằng ánh mắt thống hận hét: " Xuân Phong, ta Lưu Hương và ngươi kiếp này không đội trời chung!"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-328.html.]

Xuân Phong không màng lời nói của nàng ta, thản nhiên lên xe hồi phủ.

Chén thuốc đó đủ khiến Lưu Hương cả đời này không thể sinh con, Xuân Phong ngồi trên xe không khỏi cảm thấy mình quá tàn nhẫn.

Nhưng có những kẻ nếu không cho họ một bài học sâu sắc thì vĩnh viễn họ sẽ không hiểu được.

Xuân Phong hồi phủ với tâm tình phức tạp.

Vừa chuẩn bị ngủ, Bách Lý Mặc Thần liền xuất hiện trong phòng nàng.

"Sao chàng lại ở đây?" Xuân Phong hỏi.

Hiện họ đã đính hôn, ban ngày có thể gặp mặt bất cứ lúc nào sao ban đêm còn đến.

"Sao lại không vui?" Bách Lý Mặc Thần không trả lời, hỏi ngược lại.

"Ai~" Xuân Phong khẽ thở dài, mang chuyện hôm nay kể cho hắn nghe.

"Chàng nói xem ta có phải quá tàn nhẫn hay không?" Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần hỏi.

"Không, nàng làm rất đúng, đôi khi với những kẻ bản tính đã xấu xa, nàng nên cho chúng một bài học, không cần cảm thấy bản thân tàn nhẫn, nàng vẫn rất thiện lương.

Với những kẻ này, nàng không tàn nhẫn với chúng, chúng sẽ tàn nhẫn với nàng hơn, thậm chí là giết chết nàng."

Bách Lý Mặc Thần nghe liền hiểu trong lòng Xuân Phong đang đấu tranh vì điều gì, thanh âm trầm ấm nói.

"Ân, ta biết rồi." Xuân Phong gật đầu.

Trong lòng Xuân Phong tuy ghét cái ác, nhưng xuống tay lấy mạng người khác, nàng không thể làm được.

Không phải nàng không quả quyết, tốt xấu gì cũng là mạng người nàng không thể tùy ý lấy.

Giống như lần đó những người vì bảo vệ nàng mà chết, nàng rất đau lòng.

Kiếp trước Xuân Phong làm cảnh sát mấy năm, chưa từng bắn phát súng nào vào tội phạm, luôn dùng trí thông minh để tống chúng vào ngục.

Để nàng tự tay hại người thật, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Nhưng Bách Lý Mặc Thần nói đúng, ngươi không tàn nhẫn với kẻ khác, kẻ khác sẽ tàn nhẫn với ngươi, đôi khi là vì sống sót, như cuộc chiến tranh dành vương quyền.

"Đừng nghĩ nữa, sau này nếu nàng không muốn làm những chuyện này, hãy giao cho ta!" Bách Lý Mặc Thần vuốt tóc Xuân Phong, nhẹ giọng nói.

"Thiếp không sao, giả vờ một chút thôi, ngủ một giấc sáng mai thức dậy sẽ không sao!" Biết hắn đang trấn an nàng, Xuân Phong cười hạnh phúc.

Thật tuyệt khi có hắn ở bên!

"Không được, hiện tại nàng không thể ngủ!" Bách Lý Mặc Thần đỡ Xuân Phong đứng lên nói.

"Còn có chuyện gì sao?" Xuân Phong đứng lên, khó hiểu hỏi.

"Nàng đã quên sính lễ rồi sao?" Bách Lý Mặc Thần cười tươi nói khiến Xuân Phong như có một dòng điện chạy vào tim .

Quả thật là yêu nghiệt, bỗng nhiên phóng điện khiến tim cô loạn nhịp.

"Thật sự có thể làm được sao?" Xuân Phong biết rõ mặt trời ban đêm sao có thể xuất hiện, đây chính là làm khó người.

Cũng không thể vẽ tranh, Xuân Phong có chút mong chờ không biết hắn có suy nghĩ gì mới.

Loading...