Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:37:43
Lượt xem: 57
"Nàng theo ta sẽ rõ!" Bách Lý Mặc Thần nói xong ôm lấy eo Xuân Phong, bay ra khỏi phòng.
Xuân Phong thấy như gió gào bên tai, vào đầu thu gió đêm có chút lạnh.
Xuân Phong rút vào ngực Bách Lý Mặc Thần, cảm nhận thêm chút hơi ấm.
Bách Lý Mặc Thần đang thi triển khinh công, bị đầu nhỏ của Xuân Phong trong lòng cọt xát, cơ thể không tự chủ nổi lên phản ứng.
Hắn tăng tốc độ, Xuân Phong cảm giác được gió ngày một mạnh hơn, giống như công lực của hắn đã tiến bộ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng cảm thấy lạnh hơn vì thế cũng vùi đầu sâu hơn vài phần.
Xuân Phong vẫn ở trong ngực Bách Lý Mặc Thần nên không thấy được dục vọng sâu thẳm trong mắt hắn.
"Đã đến chưa?" Xuân Phong cảm thấy tốc độ chậm lại, vươn đầu ra hỏi.
Đêm nay đặc biệt tối đến kỳ lạ, gần như không thể thấy năm ngón tay.
Xuân Phong ở trong lòng Bách Lý Mặc Thần thấy chút ánh sáng cách đó không xa.
" Ừm, đến ngay!" Bách Lý Mạch Thần kìm nén trả lời.
Khi ánh sáng ngày một gần, Bách Lý Mặc Thần đặt nàng xuống.
"Đây là đâu?" Xuân Phong dựa vào ánh sáng của ngon đuốc, chỉ có thể thấy nơi này giống như một trang viên.
"Một trang viên trong phủ!" Bách Lý Mặc Thần đứng cạnh Xuân Phong nói.
Thấy Xuân Phong xoa xoa hai cánh tay của mình liền hướng phía sau gọi.
"Lam Dịch"
"Vâng, chủ tử!" Lam Dịch phía sau Bách Lý Mặc Thần cung kính nói.
"Đi lấy áo choàng của ta đến đây!" Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu nói.
"Vâng!" Lam Dịch trả lời dứt khoát, trực tiếp xoay người đi lấy áo choàng.
Lát sau, áo choàng được đưa cho Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần đem áo choàng khoác lên lên người Xuân Phong: "Như vậy khá hơn không?"
"Ừm, tốt hơn nhiều!" Cảm nhận được sự ấm áp của áo choàng, Xuân Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào với Bách Lý Mặc Thần.
"Nàng ở đây đợi ta!" Xuân Phong nhìn bóng dáng Bách Lý Mặc Thần xoay người dường như muốn lấy gì.
Đây là muốn đi chuẩn bị sao?
Sẽ là cái gì đây? Trong lòng Xuân Phong không khỏi tò mò.
Lát sau Bách Lý Mặc Thần lấy ra một chiếc hộp vuông khoảng hai ba thước đứng trước mặt Xuân Phong.
"Đây là mặt trời ta tặng cho nàng, dù không phải là mặt trời thật sự nhưng có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời, ta mong ánh sáng của nó có thể sưởi ấm trái tim của nàng."
Bách Lý Mặc Thần cầm chiếc hộp trong tay, ánh mắt thâm tình nhìn Xuân Phong.
Xuân Phong bị những lời thâm tình này khiến cho mặt ửng đỏ, may hiện giờ là ban đêm, đuốc cũng không quá sáng, không bị người khác nhìn thấy.
"Cảm ơn chàng vì những điều đã làm cho thiếp!" Xuân Phong lòng tràn đầy cảm động, kiếp trước chỉ có ông nội yêu thương cô như vậy.
"Vì nàng, ta nguyện ý!" Bách Lý Mặc Thần anh tuấn cười.
"Nàng nhắm lại, ta sẽ mở hộp!" Bách Lý Mặc Thần nhẹ giọng nói.
Xuân Phong nhắm mắt lại chờ niềm vui bất ngờ mà hắn chuẩn bị cho nàng.
Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng mở hộp, lập tức cảm nhận được hào quang từ bốn phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-329.html.]
Khi Xuân Phong chậm rãi mở mắt, xung quanh đã sáng như ban ngày.
Nó là một quả cầu hình tròn rất lớn, lúc này đang phát ra ánh sáng chói mắt, Xuân Phong phỏng chừng quả cầu này to không kém quả bóng rổ ở hiện đại là bao.
Ánh sáng này cũng mạnh quá đi, Xuân Phong vừa mở mắt đã cảm thấy có chút khó chịu, đau nhức.
Có lẽ do ánh sáng quá mạnh!
Bách Lý Mặc Thần đưa quả cầu trong tay cho Xuân Phong tự mình ôm đi về phía trước.
Quả cầu đã cũ nhưng không quá nặng, Xuân Phong cầm nó nghi hoặc tiến về phía trước.
Lẽ nào có bất ngờ sao?
Xuân Phong càng đi càng thấy nhiều cảnh sắc lộng lẫy, là một cánh đồng hoa, thực sự quá đẹp!
Hơn nữa tất cả đều là hoa hồng đỏ rực! Là biểu tượng của tình yêu.
Xuân Phong sau liền cảm thấy kỳ lạ, thời đại này cũng có hoa hồng?
Hoa hồng nở vào mùa này sao? Còn là cả một cánh đồng?
Xuân Phong quả thực không thể tưởng tượng nổi, quá đẹp!
"Oa, sao chàng có thể làm được? Thật đẹp quá! Xuân Phong nhịn không được hét lên.
Nó thật sự đẹp quá!
"Thích không?" Bách Lý Mặc Thần đón lấy chiếc hộp từ tay Xuân Phong, tươi cười hỏi.
" Ta thích, ta thích lắm, làm thế nào chàng có được hạt giống này?"
Xuân Phong ra sức gật đầu, không ngừng hỏi.
"Thích là tốt, hạt giống này là ta tình cờ được người khác tặng, ta chỉ trồng thử không nghĩ sẽ thành công. Sau này cánh đồng hoa này là của nàng."
"Thật sao?" Xuân Phong kinh hỉ nhìn hắn.
"Đương nhiên là thật, nàng là vương phi tương lai của ta, những gì của ta đều sẽ là của nàng." Bách Lý Mặc Thần trịnh trọng nói.
Mắt Xuân Phong lóe sáng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sâu sắc và thâm tình như vậy, làm cho người khác nhịn không được…
Khi môi của nàng và hắn chạm nhau, Xuân Phong mới nhận ra mình vừa làm gì.
Khi nàng đỏ mặt muốn thoát ra, đối phương liền một tay kéo nàng vào trong ngực.
Động tác ngày càng mãnh liệt, hương vị ngọt ngào kia khiến hắn không thể ngừng lại được, hận không thể đem nàng khảm vào bên trong hắn, mới thỏa mãn.
Xuân Phong để tay trên ngực hắn thẹn thùng chống cự, cuối cùng mới có thể nói chuyện.
"Đừng, nhiều người nhìn như vậy!" mặt Xuân Phong đã đỏ đến cực hạn.
"Bọn họ không dám nhìn!" Bách Lý Mặc Thần khẽ liếc ẩn vệ trong bóng tối, khóe miệng cong lên cười nói.
Ánh nhìn này khiến Huyền Dịch và Lam Dịch ẩn mình trong bóng tối khẽ run, không thể để bị phát hiện!
"Vậy cũng không được!" Xuân Phong nghiêng đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
"Vậy chúng ta trở về tiếp tục được không?" Bách Lý Mặc Thần cười tà mị khiến người khác không thể cự tuyệt.
Không đợi Xuân Phong phản ứng, hắn đã ôm nàng hướng cũ bay về.
"Ai, chủ tử đi rồi!" Huyền Dịch chọc chọc vai Lam Dịch nói.
"Hả? Đi rồi sao?" Lam Dịch chậm chạp nói.
"Ta nói ngươi thích nhìn trộm như vậy chi bằng trở về tìm một thê tử mà hôn, cẩn thận chủ tử phát hiện ngươi… hừ hừ!" Huyền Dịch nhếch miệng cười Lam Dịch.