Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 326

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:37:39
Lượt xem: 78

"Ta…ta…." Lưu Hương bị Xuân Phong hỏi nhưng đứng nửa ngày vẫn không biết phải trả lời như thế nào.

"Ta cái gì mà ta! Tỷ lấy danh nghĩa của ta để đến Quốc Công phủ chính là muốn một bước lên làm phượng hoàng phải không?

Hừ, vậy phải xem tỷ có đủ tư cách hay không, đừng nói đến xuất thân của tỷ, dựa vào việc hôm nay tỷ khiến Lam Lam suýt sảy thai, thì cả đời tỷ cũng không có cơ hội bước vào cánh cửa này."

Xuân Phong híp mắt, lạnh lùng nhìn Lưu Hương nói.

Đã cảnh cáo nhiều lần nhưng tỷ ta không biết hối cãi vậy đừng trách nàng không thủ hạ lưu tình.

"Ta không có! Xin lão phu nhân minh giám!" Lưu Hương nghe lời Xuân Phong nói liền vội vàng cầu xin.

"Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" lão phu nhân nghe Xuân Phong nói có vài phần không thích hợp liền cau mày hỏi.

"Tổ mẫu, tỷ ấy trước ở thôn Đại Hà cùng mẫu thân bắt nạt mẹ con chúng ta, thậm chí mẫu thân tỷ ấy còn từng phái người bắt cóc Xuân Sinh hại thằng bé suýt mất mạng.

Tỷ ấy nói với ca ca của Lam Lam rằng tỷ ấy đến cầu chúng ta đưa tỷ ấy vào cung hay là vương phủ làm thiếp thất nhưng bị ta đuổi đi.

Chuyện hôm nay cũng chỉ là một vở kịch mà tỷ ấy lấy danh nghĩa của ta. Vậy nên tổ mẫu đừng để tỷ ấy đánh lừa."

Xuân Phong vạch trần Lưu Hương.

Trước đó Lưu Hương đến nói với lão phu nhân rằng nàng và Xuân Phong ở huyện Vân là tỷ muội tốt, vậy nên lão phu nhân mới đối tốt với nàng.

Thứ nhất nàng ta là họ hàng của Xuân Phong, Xuân Phong trở thành Diêu vương phi có địa vị cao quý, nàng ta là tỷ tỷ đương nhiên sẽ có thể gặp nhiều vận may.

Xuân Phong nói những lời này, ánh mắt lão phu nhân nhìn Lưu Hương đầy chán ghét cùng tức giận.

"Nói như vậy không phải con gọi nàng ta đến?" lão phu nhân nhìn Xuân Phong.

"Đúng a, tổ mẫu, đáng lẽ người nên phái người đến hỏi qua." Xuân Phong gật đầu thành thật nói.

Lão phu nhân lúc này vô cùng hối hận, nhận thấy mình càng già càng vô dụng, phạm sai lầm đến hiểu lầm người khác.

"Lão phu nhân…" Lưu Hương vẻ mặt đáng thương nhìn lão phu nhân.

Dù sao họ cũng sẽ không thể đuổi nàng ta đi sau những gĩ đã xảy ra giữa nàng ta và đại công tử.

Lưu Hương vẻ mặt đáng thương, trong lòng ôm mộng làm thiếp thất.

"Ngươi thật to gan, dám lừa gạt Quốc Công phủ ta!" lão phu nhân tức giận giậm mạnh gậy trong tay.

"Mau đuổi nàng ta khỏi phủ cho ta!" lão phu nhân phất tay liền xuất hiện hai nữ tử mang Lưu Hương ra khỏi phủ.

"Đừng! Đừng mà lão phu nhân, ta giờ đã là người của đại công tử, người không thể đuổi ta ra ngoài!" Lưu Hương hoảng sợ hét lớn.

"Đại công tử, xin hãy cứu ta!" thấy lão phu nhân không lay động, Lưu Hương nhìn về hướng Hạ Lạc Hoa.

Ánh mắt Hạ Lạc Hoa hận không thể ăn tươi nuốt sống Lưu Hương.

Nếu không phải được rèn luyện bản thân thật tốt, hắn đã lao vào nữ nhân khiến Lam Lam suýt sảy thai và đánh nàng ta.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-326.html.]

Thấy Hạ Lạc Hoa nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng không có nửa tia cảm xúc, Lưu Hương sợ hãi quay đi.

Hướng Vương thị cầu xin: "Phu nhân, ta đã thất tiết xin người đừng đuổi ta đi, người cho ta ở lại ta có thể sinh con cho đại công tử."

Lưu Hương gấp đến lời gì cũng có thể nói ra.

Vương thị nghe đến sinh con mắt bà sáng lên.

Bà chỉ có một người con trai nên nếu có nhiều cháu thì thật tốt.

"Lão phu nhân…" Vương thị hướng lão phu nhân hỏi ý của bà.

Kết quả bị một thanh âm uy quyền ngắt lời: "Không được, nữ nhân suýt chút nữa hại cháu đích tôn của phủ ta, tuyệt đối không thể giữ lại, bằng không đánh ba mươi gậy rồi ném ngoài!"

Lão quốc công sắc mặt âm trầm đứng một bên, lạnh giọng dập tan giấc mộng hào môn của Lưu Hương.

"Không, không muốn, không được đuổi ta đi…" Lưu Hương không cam tâm vùng vẫy.

Lưu Hương bị ném khỏi phủ, tuyệt vọng nhìn cửa viện.

Giấc mộng hào môn chưa thành lại thất tiết, thật sự trộm gà không được còn mất nắm gạo.

"Biểu ca, huynh làm vậy không nghĩ đến Lam Lam sẽ cảm thấy như thế nào sao? Nếu muội chậm trễ một lúc nữa đứa trẻ trong bụng tỷ ấy sẽ không còn, lúc đó huynh hối hận cũng không kịp!"

Đuổi Lưu Hương đi, Xuân Phong không nhịn được nói Hạ Lạc Hoa.

Hạ Lạc Hoa cúi đầu bỗng nhiên nhớ đến điều gì.

"Biểu muội, ta không phải người như vậy, muội phải tin ta, chỉ là không hiểu vì sao đêm qua ta không khống chế được bản thân…"

Hạ Lạc Hoa cau mày vẻ mặt thống khổ.

"Không khống chế được bản thân?" Xuân Phong nghi hoặc tiến đến kéo tay Hạ Lạc Hoa.

Xuân Phong bắt mạch cho hắn, mày càng nhíu chặt lúc sau thì buông tay.

Mọi người ánh nhìn nghi hoặc muốn biết kết quả chuẩn đoán của Xuân Phong.

"Biểu ca huynh bị chuốc thuốc nên mới không khống chế được bản thân" Xuân Phong nhìn lạc hoa nhẹ nhàng nói.

"Chuốc thuốc?" Hạ Lạc Hoa cùng mọi người không hẹn mà hỏi.

"Hừ, nữ nhân đê tiện, sớm biết đã không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta." lão phu nhân tức giận nói.

"Được rồi, vẫn là không nên nói ra chuyện này, cũng đừng nhắc đến trước mặt Lam Lam!" Xuân Phong dặn dò mọi người sau hướng Hạ Lạc Hoa nói.

"Nhưng…." Hạ Lạc Hoa muốn nói rằng không nói thì có ích gì khi Lam Lam đã nhìn thấy tất cả.

Nhưng nói ra thì có ích lợi gì chứ, càng làm cho nàng ấy thêm đau lòng.

"Không nhưng gì cả, muội sẽ an ủi tỷ ấy, giữa huynh và Lưu Hương không có chuyện gì cả, đã rõ chưa?" Xuân Phong nhìn thẳng Hạ Lạc Hoa nói.

Hạ Lạc Hoa lúc ấy cảm thấy Xuân Phong trước mắt không giống Xuân Phong, hình tượng trong nháy mắt tăng lên!

Loading...