Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:31:25
Lượt xem: 79
"Mọi người đang nói gì vậy? Không được phép bắt nạt Lam Lam của ta!" Hạ Lạc Hoa vừa vào cửa đã thấy Lam Lam đỏ mặt.
Hắn nhanh chóng tiến đến ôm Lam Lam vào lòng, trông như gà mẹ đang bảo vệ gà con.
"Chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng ân ái, không được bắt nạt Lam Lam nhà ta! Huynh thật sự có thê tử liền không cần muội muội a~!" Xuân Phong nhại lại lời Hạ Lạc Hoa, khiến Lam Lam không nhịn được cười.
Xuân Phong vẻ mặt đứng đắn nói: "Biểu ca, huynh yên tâm, bọn muội nào dám bắt nạt Lam Lam a~, chỉ là hỏi tỷ ấy có nhớ huynh không, mặt tỷ ấy liền đỏ như vậy, sao có thể trách muội?"
Xuân Phong vừa nói vừa nháy mắt với Lam Lam, bộ dáng rất tinh nghịch.
"Được rồi, muội đừng cười bọn ta, muội cũng chuẩn bị thành thân rồi đó!" Hạ Lạc Hoa ôm Lam Lam nhàn nhã nói.
" Muội thành thân rồi, huynh sẽ trêu chọc muội và phu quân của muội sao?", Xuân Phong chớp đôi mắt to ngây ngô hỏi.
Hạ Lạc Hoa mở miệng chuẩn bị nói đúng thì liền nghĩ đến phu quân của nàng ấy? Đó không phải là Diêu vương sao?
Ách, thôi vậy, hắn không dám!
Xuân Phong nhìn thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi của biểu ca thì sảng khoái vô cùng.
Hừ, dám chê cười ta, lại còn mang ta ra đùa giỡn.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, muội cũng bảo người trong cửa hàng làm cho đứa trẻ vài thứ, vài ngày sau sẽ mang đến. Nếu còn thiếu thứ gì cứ nói với muội."
Xuân Vũ nói sang chuyện khác.
"Ừm, vẫn là biểu cô tốt!" Lam Lam bĩu môi với Xuân Phong bĩu môi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
" Ai nói muội không tốt? Không phải muội đã sớm chuẩn bị đồ cho cháu trai từ lâu rồi sao? Xe đẩy của muội đâu?" Xuân Phong không tin trả lời.
"Xe đẩy em bé? Đó là thứ gì?" Lam Lam tò mò hỏi, nghĩ một lúc liền nói: "A, có phải nó làm bằng gỗ, bên dưới có bánh xe không?"
"Đúng a, chính là nó, nó đang ở đâu? Để muội dạy hai người cách dùng, rất tiện lợi đó!" Xuân Phong gật đầu nói, như một người bán hàng đang giới thiệu sản phẩm, thuyết phục người mua
" Ở trong phòng, Lạc Hoa, huynh mang đến đây đi!" Lam Lam gật đầu nói với Lạc Hoa.
Một lúc sau, Lạc Hoa mang xe đẩy em bé đi ra, hắn đã tò mò từ lâu không biết vật này dùng thế nào, hôm nay cuối cùng cũng có người hướng dẫn.
"Thứ này rốt cuộc là dùng như thế nào, nó có thể làm gì?" Lạc Hoa không nhịn được hỏi.
"Cái này a~, đừng vội, huynh sẽ sớm biết thôi!" Xuân Phong gật đầu cười nói.
Xuân Phong sờ soạng một chút, một chiếc xe đẩy kỳ lạ hiện ra. Chiếc xe có 1 chiếc giường nhỏ có thành chắn cao lên ở 4 phía, được trải một tấm đệm tinh xảo từ phường thêu của Xuân Vũ.
"Thấy không, thứ này giống như một chiếc giường nhỏ, đứa nhỏ sau khi sinh có thể ngủ trong đây vài tháng." Xuân Phong chỉ vào xe đẩy nhỏ nói.
Nàng lại sờ vào bên trong lần nữa, chiếc giường nhỏ biến thành một thứ giống như cái ghế nhỏ có thể ngã lưng.
Nếu để thế này thì đợi khi đứa trẻ lớn hơn có thể ngồi, khi ra ngoài chỉ cần mang theo vừa tiện lại vừa tiết kiệm sức lực.
Khi không dùng có thể cất đi, phía trên còn có một tấm che, che nắng che mưa đều được. Thế nào, lễ vật này của muội không tệ đúng không?"
Xuân Phong rất hài lòng với lời giải thích của mình, vỗ tay nói.
"Ừ, cái này thật thông minh, đây có phải là thứ muội bán ở Phú Quý Lâu không? " Hạ Lạc Hoa nhìn chiếc xe đẩy tinh xảo hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-322.html.]
"Đúng vậy a~, đây là cái tốt nhất muội mang cho huynh, đến lúc đó sẽ cho cháu của muội dùng a~!"
Xuân Phong mỉm cười nhìn chằm chằm vào bụng Lam Lam.
Bên này, ở viện của Lam Lam, người trò chuyện vui vẻ, nhưng phía bên Thục Hương viện mây đen dày đặc.
Hạ Sính Đình ánh mắt sắc bén nhìn nha hoàn đến báo tin: "Ngươi nói sao? Đây là sự thật sao?"
"Là thật, chính tai nô tỳ nghe thấy biểu tiểu thư nói với thiếu phu nhân, nhất định không phải là giả!" Nha hoàn lắc đầu khẳng định nói.
Nàng biết mà, sao Diêu Vương có thể chọn tiểu tiện nhân kia được, hoá ra là tiện nhân chết tiệt kia lại âm thầm câu dẫn vương gia!!!
Nàng ta cho rằng như thế đã có thể có được Diêu vương, trở thành Diêu vương phi sao?
Không, không thể nào, không thể để cho nàng ta đạt được ý nguyện, HạSính Đình nàng không có được thì người khác cũng đừng hòng chiếm được.
Nếu không thể hủy hoại Diêu vương, vậy thì để nàng hủy hoại nàng ta đi.
Hạ Sính Đình ngồi cạnh bàn thêu sắc mặt khó coi nhìn những đóa hoa đang nở rộ trước mặt, một tay ngắt lấy bông hoa hồng đang nở kia.
"Ngươi lui xuống nhận thưởng đi, tiếp tục theo dõi rồi báo lại cho ta!"
Hạ Sính Đình vò nát bông hoa trong tay ném sang một bên, nói với nha hoàn phía sau.
"Vâng, đa tạ tiểu thư!" nha hoàn được ban thưởng vui vẻ lui ra ngoài, để lại Hạ Sính Đình đang ngồi bên cửa sổ suy nghĩ.
Hạ Sính Định chợt nhớ đến điều gì, đứng dậy thay y phục, đội nón đi ra khỏi cửa.
Xe ngựa dừng lại ở Bách Hoa Lâu, vẫn là gian phòng đó.
Nửa nén nhang trôi qua, đối phương mới chậm rãi đi đến.
"Sao lại đến muộn như vậy!" đối phương vừa đến, Hạ Sính Đình liền oán giận nói.
"Không ngờ Đại biểu tỷ sắp thành Hoàng tử phi vẫn muốn gặp muội muội đây, thật là hiếm thấy."
Vốn cho rằng cuộc sống của Lạc Vân Y hiện tại rất khốn khổ, nhưng xem ra ngoại trừ làn da không còn đẹp như trước những thức khác đều không tệ.
Điều này khiến Hạ Sính Đình không khỏi nhìn nàng ta một cái, một nữ nhân mang tiếng xấu bị nhà mẹ đẻ vứt bỏ, lại có một cuộc sống tốt ở nhà chồng, xem ra cũng có chút thủ đoạn.
"Xem ra, muội sống không tệ." Hạ Sính Đình đánh giá Lạc Vân Y.
"Ồ, vậy tỷ cho rằng ta phải sống như thế nào mới đúng đây?" Lạc Vân Y cười lạnh.
Lạc Vân Y đã không còn là Lạc Vân Y của trước đây, so với lúc trước nàng ta thậm chí còn tàn nhẫn hơn.
Đối mặt với Hạ Sính Đình, trong mắt nàng ta không chút cảm xúc, chỉ có bóng tối sâu thẳm.
"Muội muội sống tốt là được, hôm nay ta tìm muội là có chuyện cần thương lượng." Hạ Sính Đình không vòng vo, trực tiếp nói.
"Thật sao, Hạ đại tiểu thư còn có chuyện cùng ta thương lượng sao?" Lạc Vân Y khẽ cười ngẩng đầu nói.
"Chúng ta đều có chung kẻ thù không phải sao? Lần này ta đến tìm muội là để…" Hạ Sính Đình ghé sát tai Lạc Vân Y nhẹ giọng nói, không phát hiện ra ánh mắt Lạc Vân Y hiện ra vẻ khinh miệt.
Đúng là có chung kẻ thù, nhưng các nàng cũng là kẻ thù của nhau!