Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 320

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:19:04
Lượt xem: 67

Lưu Hương sắc mặt lúc xanh lúc trắng đứng ở trước cửa, sau khi bị mọi người chỉ trích một lúc, cuối cùng khóc lóc chạy trốn khỏi Minh Châu phủ.

Những người khác nhìn Lưu Hương đi rồi, liền giải tán, không dám lưu lại trước cửa quá lâu, huống chi là bàn tán điều gì!

Chuyện Diêu vương và Thất hoàng tử đưa hai vị tiểu thư hồi phủ, bọn họ đều biết, những cũng không dám nói gì.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong không hiểu, cũng không cần biết tại sao Lưu Hương lại xuất hiện ở Kinh Thành

Đối với người như Lưu Hương, Xuân Phong chỉ xem nàng ta là một con bọ chét, là một sinh vật làm cho người ta nghê tởm, không muốn để ý nhiều.

Nhưng chính những sinh vật ghê tởm như vậy, mới có thể làm ra những điều còn kinh tởm hơn nữa, nhưng đó là chuyện của sau này.

Xuân Phong và Xuân Vũ trở về phòng tâm sự

"Tỷ, tỷ thấy Thất hoàng tử thế nào?" Xuân Phong trực tiếp hỏi.

"Thấy thế nào? Cái gì thấy thế nào?" Xuân Vũ tay bưng chén trà, ra vẻ không hiểu hỏi. 

"Đương nhiên là cảm thấy con người hắn thế nào, đối với hắn có cảm tình hay không a!"  Xuân Phong ngồi cạnh đại tỷ sốt ruột nói.

Xuân Vũ nghe Xuân Phong hỏi, mặt có chút đỏ lên. Khi đuọc Thất hoàng tử chọn, nàng còn cho rằng mình đang nằm mơ, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ được chọn

Hơn nữa, Bách Lý Lăng Phong còn nói với Thái hậu, hắn nói đời này hắn chỉ cần 1 thê tử, không cần thê thiếp, lòng nàng bỗng gợn sóng

Xem ra đây mới chính là người mà nàng thực sự mong muốn, chỉ cần một người mà mình yêu, loại cảm giác này không giống với cảm giác ái mộ Bách Lý Mặc Thần trước đó.

Trong lòng nàng vừa phấn khích vừa cảm động, loại cảm giác này thật nói không thành lời.

"Huynh ấy, ta cảm thấy huynh ấy cũng không tệ lắm!"

Xuân Vũ đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu nhỏ giọng nói.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân Xuân Phong và trong phim truyền hình kiếp trước, đại tỷ chính là có ý với Thất hoàng tử!

"Vậy tức là Đại tỷ cũng thích Thất hoàng tử rồi. Nhưng tỷ à, nếu sau này hắn lại muốn cưới chính phi khác thì tỷ định làm thế nào?"

Xuân Phong ngồi bên cạnh nghiêng đầu hỏi Xuân Vũ.

"Cái này…ta…" Xuân Vũ có chút do dự, xem ra cũng không biết nên làm gì cho phải.

Xem ra cho dù là nữ tử ngày xưa, cũng không làm được việc chia sẻ trượng phu của mình với những nữ nhân khác.

"Ai, trong hoàng thất ai mà không phi tử thiếp thất nhiều như mây, hiện tại đã không phải là ta có thể mình chọn lựa!"

Cuối cùng Xuân Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu chấp nhận số phận.

"Nói cũng đúng, nhưng hạnh phúc của chúng ta, vẫn phải tự mình dành lấy, bây giờ ngày đó vẫn chưa đến, vẫn còn cơ hội, đừng buông bỏ! Nếu thích tỷ thích hắn, phải dũng cảm đấu tranh vì bản thân, để hắn chỉ thuộc về mình tỷ."

Xuân Phong cũng hiểu được sự bất lực của đại tỷ, nhưng vẫn không quên tẩy não và động viên nàng ấy, nàng hy vọng đại tỷ cũng có thể hạnh phúc giống như một người phụ nữ ở thế giới hiện đại.

"Ta thật sự có thể để huynh ấy chỉ thuộc về một mình ta sao?" Xuân Vũ chớp chớp đôi mắt hình quả hạnh, có chút không tin hỏi.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần tỷ muốn, không gì không thể!" Xuân Phong gật gật đầu, khẳng định nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-320.html.]

"Ân, ta sẽ cố gắng!" Xuân Vũ nhìn ánh mắt kiên định của Xuân Phong, cảm thấy trong lòng có thêm một cỗ dũng khí không thể giải thích được, cũng kiên định nói.

"Nhưng mà, muội nói xem tại sao Lưu Hương lại đến kinh thành, chẳng lẽ là cố ý tìm đến chúng ta sao?" Xuân Vũ nói xong, lại nhắc đến chuyện của Lưu Hương.

"Có lẽ không phải, xem ra, cũng không phải hôm nay ả ta mới đến kinh thành." Xuân phong lắc đầu, nhìn Lưu Hương hôm nay ăn mặc tỉ mỉ.

Nếu nàng ta đến tìm bọn họ, vậy thì nhất định sẽ tìm họ khi vừa đến kinh thành, chứ không phải tốn tâm tư ăn mặc như thế rồi mới đến gặp họ.

Đột nhiên Xuân Phong trong đầu linh quang chợt lóe: "Đại tỷ, tỷ nói xem có phải nàng ta được Vân huyện đưa đến tham gia tuyển phi không?"

Chính Xuân Phong cũng không thể tin được mà nói.

Nếu quả thật là như vậy, vậy Huyện thái gia của huyện Vân phải là có tầm nhìn như thế nào! 

Trước đó Xuân Phong đã gặp qua Huyện thái gia kia, trông cũng không giống người già mắt mờ!

"Cái này…quả thật có khả năng này!" Xuân Vũ cũng không nghĩ có có thể có lý do nào khác, hình như chỉ có lý do này mới có thể giải thích.

"Ai, thật không biết huyện thái gia kia có tầm nhìn như thế nào, hay là huyện Vân cũng không có lấy một nữ nhân xinh đẹp nào? Ông ta làm sao lại để nàng ta đến đây!"

Xuân Phong lắc đầu, cảm thấy vị huyện thái gia kia đầu óc không tốt rồi!

"Ai biết được có phải nhận được lợi ích gì từ nhà họ không! Nhưng muội nói xem tại sao nhà đó lại kỳ lạ như thế chứ, một lòng muốn gả vào gia đình phú quý, gia đình phú quý tốt như vậy sao?"

Nếu trước đây ở thôn Đại Hà, nàng có thể sẽ còn thấy việc gả vào một gia đình giàu có, là một chuyện tốt.

Nhưng hiện tại nàng đã chứng kiến Hạ Sính Đình bởi vì bị người khác hãm hại mà mất khả năng sinh con nối dõi, Hạ Tú Thanh cũng vì chuyện đó mà đánh mất đi mạng sống của mình.

Nàng không còn nghĩ gia đình giàu có là nơi hưởng thụ gì nữa, nó giống như một đầm lầy hơn, khiến ngươi bị đắm chìm vào đó khi đang hưởng lạc, cũng không tự thoát ra được.

"Người xưa có câu: người chết vì tiền, chim chết vì ăn! Không ai mà không yêu tiền tài, danh vọng, quyền lực, chỉ là có nhiều người yêu đến chết, nhưng cuối cùng lại không còn sống để mà hưởng thụ."

Xuân Phong cũng lắc đầu cảm thán nói.

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, gần đây đã trì hoãn không ít chuyện, chúng ta hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại bận rộn chuyện của cửa hàng, đúng rồi, ta ngày mai còn muốn đi thăm Lam Lam, đại tỷ có muốn đi cùng không?"

Xuân Phong đứng dậy hỏi trước khi về phòng.

"Được, ta cũng đi, thuận tiện thăm tổ mẫu! Xuân Sinh hôm nay cũng bị tổ phụ gọi qua, chúng ta qua đón đệ ấy luôn." Xuân Vũ gật đầu đồng ý.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Xuân Phong rời khỏi phòng đại tỷ trở về phòng.

Vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi hương mát lạnh thoang thoảng quen thuộc.

"Đến rồi à, đợi lâu chưa?" Xuân Phong nhìn người nào đó tựa nửa thân người vào giường, "phong thái xinh đẹp" hỏi.

"Không lâu, cũng chỉ nửa canh giờ thôi!" Bách Lý Mặc Thần nhếch khóe miệng, chói đến độ khiến người ta hoa mắt!

"Hài lòng với kết quả hôm nay không?" Bách Lý Mặc Thần tiến lên, nhẹ giọng hỏi.

"Huynh cảm thấy thế nào?" Xuân Phong trong lòng xấu xa nhướng mày, đứng tại chỗ mỉm cười, cho chàng ta một câu trả lời đáp án mơ hồ.

"Nương tử nếu như còn điều gì không hài lòng, cứ trực tiếp nói với phu quân, chờ ngày mai thánh chỉ ban xuống, bổn vương liền mang lễ vật đến nhé?"

Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong, đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt nàng lên đùi mà nói.

Loading...