Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 319

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:18:49
Lượt xem: 83

Đến đây, coi như việc các hoàng tử chọn phi đã kết thúc. Hạ Sính Đình cho đến tận lúc trở về nhà cũng vẫn chưa thể tỉnh lại sau cú sốc từ lần tuyển phi này.

Vương thị cũng rất bất lực, vốn nghĩ rằng con gái mình sẽ thành công được chọn làm Vương phi của Diêu Vương, nhưng kết quả lại…

Không những không làm được Diêu Vương phi, ngược lại còn trở thành phi của Tam Hoàng tử. Điều này không biết là phúc hay là họa.

Nhìn con gái cả ngày ngồi trong phòng không ăn không uống, Vương thị lo lắng không yên.

Nhưng bà cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể thở dài và bất lực.

Con trai và con gái của bà, sao đều là những kẻ si tình như vậy chứ!

May thay, con trai bà sống khá hạnh phúc, ít nhất cũng an ủi được bà phần nào.

Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Lam Lam, tâm trạng của Vương thị mới khá hơn đôi chút.

Mấy ngày nay, Lam Lam nghén rất dữ dội, cả nhà đang sốt ruột thì từ trong cung gửi ra một giỏ cam tươi, nói là do Quận chúa Giai Dao nhờ người mang đến.

Điều này khiến Lam Lam mừng rỡ vô cùng, mỗi ngày ăn hai trái cam, cảm giác buồn nôn của nàng đỡ hơn rất nhiều.

Khi Xuân Phong và mọi người xuất cung, Diêu Vương và Thất Hoàng tử đích thân hộ tống hai tỷ muội trở về phủ, còn mang theo không ít phần thưởng trong cung.

Điều này khiến các tiểu thư thế gia khác ghen tị không thôi, nhà nào đã từng có được vinh dự được hai vị hoàng tử đích thân đưa về phủ như vậy chứ.

Hơn nữa, hai tỷ muội này, một người là Vương phi tương lai của Diêu Vương, một người là trắc phi của Hoàng tử, trong kinh thành quả là hiếm có.

Bách Lý Mặc Thần đưa Xuân Phong về phủ xong, liền lập tức công khai đội ngũ bảo vệ nàng, thậm chí còn tăng thêm nhân lực, đủ thấy Diêu Vương coi trọng vị Vương phi tương lai này thế nào.

Xuân Phong tuy không quen với cảm giác phô trương như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Chỉ là khi nghĩ đến chuyện của đại tỷ, lòng nàng lại không khỏi khó chịu.

Cảm giác của mẫu thân Xuân Phong còn vi diệu hơn, giống như vừa trúng giải độc đắc lại vừa lo sợ bị người khác nhòm ngó.

Bà vừa vui mừng vì chuyện hôn nhân của hai cô con gái, vui mừng vì con gái đã có chỗ dựa, vừa lo lắng liệu họ có thích nghi được với cuộc sống trong hoàng gia hay không.

Nhưng nghĩ đến việc có Diêu Vương bảo vệ Xuân Phong, lại còn công khai hứa hẹn chỉ cưới một mình nàng,bà cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Có Diêu Vương che chở Xuân Phong, Xuân Phong giúp đỡ đại tỷ, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Ngay khi gia đình Xuân Phong đang vui mừng, phủ lại tiếp một vị khách không mời.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Phu nhân, Quận chúa, Đại tiểu thư, bên ngoài có một nữ nhân nói là bà con thân thích ở quê, ngài có muốn gặp không?”

Người gác cổng là Trương bá bước vào nói với mấy người trong phòng.

“Thân thích ở quê?” Xuân Phong nghi hoặc lặp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-319.html.]

Ở quê các nàng đâu còn thân thích nào đâu, lại còn là nữ nhân?

Trong lòng Xuân Phong đã tự động loại bỏ mấy người nhà họ Đoàn khỏi phạm vi thân thích, nên lúc này Xuân Phong còn tưởng là Tần thẩm đến tìm nàng, hoặc là thân thích bên nhà Trương thẩm.

“Vâng, Quận chúa, người đó nói vậy!” Trương bá khẳng định lần nữa.

“Ừ, vậy ra ngoài xem thử đi!” Xuân Phong nhìn mẹ và tỷ tỷ mình một cái rồi nói.

Khi ra đến cửa lớn, một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt đang quay lưng về phía cửa, nhìn dòng người qua lại trên phố.

Dưới bậc thềm, có một chiếc xe ngựa bọc vải xanh đang đậu.

“Ngươi là ai?” Xuân Phong nhìn bóng lưng có phần quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn cất tiếng hỏi.

“Ồ, Xuân Phong muội muội, Tam thẩm, chờ mãi mới gặp được các người, thật là phát đạt rồi, chúng ta bây giờ muốn gặp một lần cũng khó!”

Lưu Hương xoay người lại, thấy mấy mẹ con Xuân Phong bước ra, liền phe phẩy chiếc khăn tay, giọng nói châm chọc.

Mùi phấn son nồng nặc xộc đến, gay mũi đến mức khiến Xuân Phong nhíu chặt mày, chỉ muốn đá nàng ta ra xa một chút.

“Sao lại là ngươi!” Xuân Phong thấy là Lưu Hương, sắc mặt lập tức không tốt, giọng lạnh lùng hỏi.

“Tất nhiên là ta rồi, sao vậy, mới nửa năm không gặp, muội muội không nhận ra ta nữa à?” Lưu Hương vẫn phe phẩy chiếc khăn tay, giọng điệu kỳ quái, như thể đang khoe chiếc khăn lụa quý giá ngày xưa ở làng Đại Hà.

Chưa đợi Xuân Phong mở lời, Lưu Hương lại tiếp tục: “Cũng đúng thôi, giờ các ngươi đều là Quận chúa, là Vương phi tương lai của Diêu Vương, còn một người là trắc phi của Hoàng tử, thành chim phượng cả rồi, không nhận người bà con nghèo chúng ta cũng là chuyện thường.”

Thái độ châm biếm của nàng ta thật khiến người ta chỉ muốn tát một cái cho nàng ta nát mặt.

“Thôi đi, bớt nói nhảm, nói thẳng mục đích ngươi đến đây làm gì, nếu không có chuyện gì thì mau cút đi!” Xuân Phong vốn chẳng có kiên nhẫn với loại người này, liền nói thẳng không khách sáo.

“Ồ, đừng nóng thế chứ! Sắp làm Vương phi rồi, sao tính khí vẫn lớn thế!” Thấy giọng điệu của Xuân Phong không tốt, Lưu Hương cũng dịu giọng lại.

“Có chuyện gì thì mau nói!” Xuân Phong đã sắp không còn kiên nhẫn, mẹ Xuân Phong và Xuân Vũ bên cạnh cũng chẳng tỏ ra vui vẻ.

Lưu Hương này thật giống mẹ nàng ta, đều là loại mặt dày không biết xấu hổ.

Thấy Xuân Phong cứng rắn như vậy, Lưu Hương không còn vòng vo, ngập ngừng rồi nói: “Tam thẩm, hai vị muội muội, chúng ta nói gì thì nói cũng là chị em m.á.u mủ không phải sao? Các người giờ đều là Vương phi, trắc phi cả, chẳng lẽ không nghĩ đến người tỷ ty này sao, hay là...”

“Dừng, dừng, dừng, ngừng lại, ngươi muốn nói gì? Ngươi có phải định nói, giờ chúng ta đều là Vương phi, trắc phi, thuận tiện kéo ngươi vào phủ làm trắc phi hay tiểu thiếp gì đó, để tỷ muội cùng chung một chồng phải không?”

Nghe lời Lưu Hương, Xuân Phong liền đoán được ý đồ của nàng ta, lập tức nói thẳng không kiêng nể.

Họ đang đứng ngay ngoài phủ, sát với con phố lớn, lời của Xuân Phong khiến không ít người qua đường nghe thấy, ai cũng ngoái lại nhìn.

Dù mặt Lưu Hương dày đến mấy cũng không chịu nổi, nàng ta đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Muội muội đừng nói khó nghe như vậy!”

“Hả! Ta nói khó nghe? Vậy không phải ngươi có ý đó sao! Ngươi đã dám nói như vậy thì ta có gì mà không dám nói. Ngươi nói xem ngươi có biết xấu hổ không, mất mặt ở Thanh Thủy trấn, mất mặt ở thôn Đại Hà còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn đến kinh thành mất mặt thêm lần nữa. Có ai lại hạ mình để làm thiếp như ngươi không? Đừng nói ngươi là thân thích của chúng ta, chúng ta không có loại thân thích như ngươi. Đi đi! Nói cho ngươi biết, những thứ ngươi nghĩ, không thể nào! Không bao giờ có chuyện đó.”. Xuân Phong đứng trước cửa lớn, càng nói càng lớn tiếng, chẳng sợ mất mặt, dù sao hôm nay nàng cũng muốn dập tắt mộng tưởng của Lưu Hương.

Lời Xuân Phong khiến mặt Lưu Hương đỏ bừng, đứng đó không đi được cũng không ở lại được, nước mắt ngấn lệ, trông như thể vừa chịu phải nỗi oan ức nào lớn lắm.

Loading...