Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:36:41
Lượt xem: 60
“Vâng, thưa bà, con biết bà yêu thương con mà. Việc chuẩn bị mẹ đã lo cho con hết rồi, bà cứ yên tâm.” Xuân Phong ngồi cạnh bà, thân thiết kéo tay bà.
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Nếu tỷ muội các con có thể tìm được chỗ trao thân gửi phận tốt, bà cũng yên tâm. Nghe nói lần này không chỉ mỗi Diêu Vương tuyển phi, các hoàng tử khác cũng sẽ lựa chọn luôn. Trong số họ có những người nhân phẩm không tệ, mấy đứa nhớ để tâm một chút.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Xuân Phong, ân cần nói.
Bà vẫn áy náy vì không thể lo cho mẹ Xuân Phong gả vào một gia đình khá giả mà hưởng phúc, nên muốn bù đắp trên người các cháu gái.
Có lẽ Hạ Sính Đình bận rộn chuẩn bị cho cuộc tuyển phi, nên Xuân Phong đến phủ cũng không gặp được gương mặt chán ghét kia. Kể từ khi hai người đụng độ lần trước, hai người rất ít khi gặp nhau, nhưng càng tốt, đây cũng là điều mà Xuân Phong muốn.
“Lam Lam, biểu tẩu, tỷ ở đâu vậy?” Xuân Phong mới tiến vào cửa viện của Lam Lam đã gọi.
Lam Lam nghe như có ai đó gọi tên mình, mơ màng quay đầu lại, mở mắt ra nhìn. Thấy người tới là Xuân Phong, nàng duỗi người hỏi: “Sao hôm nay muội lại rảnh rỗi đến đây vậy? Một tháng rồi, đến cả cái bóng của muội cũng không thấy, ta còn tưởng muội quên ta rồi.” Lam Lam vừa nhăn mũi vừa nói.
“Tỷ cũng biết ta rất bận mà, nên không có thời gian đến. Hôm nay ta cũng tranh thủ chút thời gian đến chơi thôi. Sao tỷ lại ngủ ban ngày vậy, sao biểu ca không dẫn tỷ ra ngoài đi dạo một chút?”
Xuân Phong thấy Lam Lam uể oải, không khỏi thay nàng oán giận vài câu.
“Biểu ca của muội vừa mới thi xong, mấy hôm nay bận lắm, ta không muốn làm phiền huynh ấy.” Lam Lam hiểu chuyện nói, lại quay sang nha hoàn bên cạnh sai phó: “Hương Tử, em đi lấy canh ô mai ta mới làm sáng nay đến đây để biểu tiểu thư nếm thử một chút.”
“Vâng.” Hương Tử nhận lệnh rời đi, một lúc sau liền bưng đến một bát canh ô mai to. Mới từ xa, mùi chua đã bay đến, làm cho người ta chảy cả nước miếng.
“Đây, nếm thử một chút, xem tay nghề của ta thế nào, có thể so sánh với tay nghề của muội không.” Lam Lam múc cho Xuân Phong một chén, đặt trước mặt nàng.
Hương vị đặc trưng của mận chua ùa đến, khiến cho Xuân Phong, một người bình thường không quá thích mận cũng không nhịn được mà muốn nhấp một miếng.
Nàng nâng chén canh viền vàng tinh xảo lên, nhẹ nhàng ngấp một ngụm.
“Phụt. . . “
Xuân Phong phun ngụm canh mới uống ra: “Sao lại chua thế này , chua quá.” Xuân Phong nhận lấy chiếc khăn từ nha hoàn, vừa lau miệng vừa nói.
“Chua lắm sao?” Lam Lam nhìn phản ứng của Xuân Phong, khó hiểu nhìn về chén nước, múc một thìa lên thử.
“Ngon mà, đâu có chua lắm đâu.” Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn Xuân Phong.
"Không chua á? Tỷ không thấy thứ này chua sao?” Xuân Phong nghi hoặc nhìn Lam Lam, vẻ mặt khó tin. Nhưng trông Lam Lam không giống như đang nói đùa, Xuân Phong bắt đầu hoài nghi, có phải vị giác của mình có vấn đề gì không. Thế là nàng cầm chén lên, uống thêm một ngụm nữa. Đâu có, vẫn chua như vậy, chua muốn rụng cả răng ra luôn. Xuân Phong bình thường ít khi ăn chua, nên phản ứng có thể sẽ nghiêm trọng một chút, nhưng thứ này, người bình thường ăn ắt hẳn cũng sẽ nhảy dựng lên vì chua.
Xuân Phong nhìn chằm chằm Lam Lam hồi lâu, vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Lam Lam, nguyệt sự tháng này của tỷ đến chưa?”
Nghe Xuân Phong nói, Lam Lam không khỏi đỏ mặt, chuyện tế nhị thế mà Xuân Phong vẫn có thể thoải mái nói ra.
“Nói cho ta biết đi, tỷ đỏ mặt gì chứ, chúng ta đều là con gái mà.” Tư tưởng của Xuân Phong là của người hiện đại, không cổ hủ như họ, nàng lại là một đại phu, nên tuỳ tiện nói với Lam Lam.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lam Lam đành phải đỏ mặt, lắc đầu, ý nói vẫn chưa thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-308.html.]
“Đưa tay đây ta xem nào.” Xuân Phong nói với nàng.
Lam Lam thấy mặt Xuân Phong có vẻ nghiêm trọng, liền khó hiểu giơ tay ra.
“Sao thế, ta có vấn đề gì không?” thấy Xuân Phong đặt tay lên cổ tay mình, sắc mặt ngưng trọng, Lam Lam lo lắng hỏi.
Xuân Phong cẩn thận xác nhận lại một lần, sau khi chắc chắn là giống như mình đã đoán, mới thu tay lại, ngồi thẳng lưng lên, chuẩn bị mở miệng nói.
Lam Lam thấy bộ dáng nghiêm túc này của nàng liền khẩn trương, có phải nàng mắc phải bệnh gì không.
“Muội đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nói xem ta làm sao.” Lam Lam lo lắng hỏi Xuân Phong.
“Ta hỏi tỷ, gần đây có phải tỷ cực kỳ thích ngủ, thích ăn chua, đôi khi sáng ngủ dậy thấy đặc biệt đói không?”
"Đúng vậy, sao muội biết?" Lam Lam vừa ngạc nhiên vừa bối rối gật đầu.
“Chúc mừng tỷ, tỷ có thai rồi.” Xuân Phong cười ha hả nói.
Lam Lam sửng sốt, không thể tin được lỗ tai của mình.
“Muội nói cái gì, nói lại xem nào.” Một lúc sau Lam Lam mới phản ứng lại được, kích động kéo tay Xuân Phong hỏi.
“Ta nói là tỷ mang thai rồi, tỷ sắp làm mẹ, ta sắp có cháu rồi.” Xuân Phong lặp lại.
“Ta, ta mang thai sao?” Lam Lam hưng phấn lặp lại lời Xuân Phong.
“Đúng vậy, người mới mang thai sẽ thích ăn chua, thích ngủ. Tỷ mới mang thai hơn 1 tháng, phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Qua 3 tháng đầu mới gọi là ổn định.” Xuân Phong kéo tay Lam Lam ngồi xuống, cẩn thận dặn dò một số chuyện cần chú ý.
"Không ngờ biểu ca của ta lại lợi hại như vậy, 2 người mới kết hôn có hơn một tháng, đã thế này rồi. Tỷ cũng thật sự rất lợi hại! Nhưng hãy nhớ, ba tháng đầu 2 người không được gần gũi đâu đấy!" Xuân Phong rung đùi đắc ý nói, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt và biểu tình Lam Lam.
“Xuân Phong, muội là một nữ tử chưa lấy chồng, sao lại nói đến mấy chuyện này. . .” Lam Lam không nói hết câu, đỏ mặt nhìn Xuân Phong.
“Ta đâu chỉ đơn thuần là một nữ tử, ta còn là một đại phu. Ta dặn dò tỷ một chút cũng đâu có gì sai. Nhớ rõ, không được gần gũi, nếu biểu ca không nhịn được thì tỷ trực tiếp đuổi huynh ấy sang phòng khác ngủ.” Xuân Phong thản nhiên, cười nói tiếp.
"Muội..." mặt Lam Lam ngày càng đỏ, mắt hơi ướt ướt nhìn Xuân Phong.
Việc Lam Lam có thai nhanh chóng được truyền ra cả phủ, lão phu nhân và lão quốc công đương nhiên rất vui vẻ, còn tự mình đến thăm Lam Lam, còn mang tặng nàng không ít thuốc bổ.
Vương thị đương nhiên càng cẩn thận, đây chính là đứa cháu đầu tiên của bà, sao có thể không lo lắng. Bà sắp xếp cho nàng thêm mấy nha hoàn, ma ma, còn cẩn thận dặn nhà bếp chú ý đồ ăn hàng ngày của nàng.
Hạ Lạc Hoa đang ở ngoài làm việc, vừa nghe tin Lam Lam có thai liền bỏ lại tất cả, chạy vội về nhà, ôm Lam Lam cười như một đứa ngốc.