Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:18:24
Lượt xem: 64

Năm ngày sau là ngày trọng đại của ngũ tiểu thư Binh Bộ Thượng thư phủ và Đại công tử Hộ Quốc Công phủ.

Trời còn chưa sáng, Trần Lam Lam đã bị lôi dậy bận rộn, rửa mặt chải đầu. Đến khi hoàn thành xong một danh sách những lễ nghi mà chính nàng cũng không nhớ nổi, nàng đã cảm thấy cổ và eo như không còn là của mình nữa.

Mới bình minh, Trần phủ đã náo nhiệt, nha hoàn ăn mặc tươi tắn liên tục đi lại trong phủ, còn có khách nhân đến chúc mừng rộn ràng thảo luận xem hôm nay nương tử sẽ xinh đẹp thế nào.

Xuân Phong cũng đã sớm đến Trần phủ, cùng Lam Lam chờ đón thời khắc quan trọng kia.

Xuân Phong tặng cho Lam Lam một chiếc khoá đồng tâm, chúc cho bọn họ vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi bên nhau.

Xuân Vũ tặng cho họ một đôi gối uyên ương, chúc cho họ ân ái lâu dài.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Woa, Lam Lam, giá y của tỷ đẹp quá.” Xuân Phong không khỏi cảm thán khi nhìn vào giá y và mũ phượng ở bên cạnh.

“Đẹp thật đấy, cái này là muội tự thêu sao?” Xuân Vũ cũng chân thành khen ngợi.

“Đây là mẹ tìm tú nương trong cung thêu cho ta có, ta đâu thể làm ra mấy cái này.” Lam Lam nhắc đến giá y, trên mặt toàn là hạnh phúc tươi cười.

"Nhanh mặc vào cho chúng ta xem thử nào. Lam Lam nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, lại mặc thêm giá y tinh xảo này vào nữa, chắc đến lúc nhìn thấy, biểu ca nhà chúng ta sẽ mê mẩn mất thôi.” Xuân Phong cười ha hả, lấy hỉ phục ra cho Lam Lam mặc.

Xuân Vũ ở một bên cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, hôm nay Lam Lam nhà chúng ta xinh đẹp nhất, là tân nương xinh đẹp nhất.”

“Được rồi, được rồi, ta biết miệng của các người ngọt rồi. Mặc vào thôi.” Hai gò má của Lam Lam đỏ lên, kết hợp với đôi môi đỏ và nụ cười hạnh phúc, trông lại càng xinh đẹp động lòng người.

Xuân Phong và Xuân Vũ giúp Xuân Phong mặc váy cưới, quả nhiên là xinh đẹp cực kỳ. Đúng là tú nương trong cung không cùng đẳng cấp với tú nương ở bên ngoài.

Ngay khi hai chị em Xuân Phong đang khen ngợi bộ hỉ phục, Xuân Vũ lại phát hiện ra ở vạt áo có một lỗ thủng bằng ngón tay, trông giống như bị vật nhọn cố tình làm rách.

“Lam Lan, váy cưới của muội bị sao vậy…” Xuân Vũ kéo chỗ bị rách lên, liếc nhìn Lam Lam.

“Cái gì? Sao lại thế này? Sao lại rách được?” Lam Lam lo lắng hỏi, gần như bật khóc khi thấy hỉ phục bị rách.

“Ta phải làm gì vây giờ, làm sao bây giờ? Sắp đến giờ đón dâu rồi, bộ hỉ phục này. . .” Lam Lam lo lắng đến mức đứng dậm chân tại chỗ, Xuân Phong nhìn thấy thế cũng sốt ruột thay cho nàng.

Ai chẳng mong có một đám cưới hoàn mỹ, ở thời điểm mấu chốt mà lại xảy ra chuyện thế này, ai mà có thể bình tĩnh được chứ.

“Lam Lam, Lam Lam, tỷ đừng gấp, để đại tỷ xem xem có thể sửa không đã.” Xuân Phong kéo tam Lam Lam trấn an.

“Đúng rồi, Xuân Vũ, tay nghề thêu của tỷ tốt như vậy, tỷ mau nhìn xem chỗ này có sửa được không.” Nghe Xuân Phong nhắc nhở, Lam Lam như nhìn thấy vị cứu tinh, nhìn về phía Xuân Vũ.

Giờ này dù có đi ra ngoài mua cũng chưa có cửa hàng nào mở.

Xuân Vũ cẩn thận xem xét chỗ bị hỏng, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam: “Ta sẽ cố hết sức. Ở đây muội có chỉ vàng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-295.html.]

“Có, có.” Lam Lam vội vàng gật đầu, quay người về phía bàn trang điểm, tìm sợi chỉ vàng còn lại lúc nàng làm mấy thứ của hồi môn nhỏ.

“Xuân Phong, để an toàn, muội phái người đến cửa hàng lấy bộ quần áo ta chuẩn bị cho Lam Lam đến đây đi.” Xuân Vũ vừa xỏ kim vừa nói với Xuân Phong.

Chiếc váy đó tuy không quá lộng lẫy, nhưng lại độc đáo mới mẻ, hơn nữa lại là chiếc độc nhất vô nhị trong Kinh thành. Chiếc váy đó được làm để Lam Lam đi lại mặt, nên cũng được làm bằng vải đỏ, nếu dùng làm giá y cũng là một lựa chọn tốt.

“Đúng rồi, sao ta lại quên mất nó nhỉ. Lam Lam, tỷ yên tâm, giá y của tỷ sẽ không sao đâu. Chiếc váy mà Xuân Vũ may cho tỷ tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở Kinh thành. Tỷ chờ một chút, ta phái người đi lấy về đây.”

Xuân Phong kích động vỗ ót, kích động nói, thời khắc mấu chốt thế này mà nàng lại quên mất.

“Tỷ định sửa thế nào?” Lam Lam nhìn Xuân Vũ thoăn thoắt đưa kim, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhẹ giọng hỏi.

“Chỗ này có chút phức tạp, phải dùng thủ pháp đặc thù, có thể tốn chút thời gian.” Xuân Vũ thành thật nói.

Vậy là Lam Lam chỉ có thể ngồi cầu nguyện cho Xuân Phong nhanh chóng lấy được bộ quần áo kia đến đây, hoặc Xuân Vũ sửa bộ này cho nàng kịp lúc.

“Ta nghĩ cái này nhất định là có người cố ý phá hỏng. Hoa văn chỗ này phức tạp như vậy, rất khó bị thủng. Nhất định là có người không muốn muội được suôn sẻ.” Xuân Vũ nhìn giá y trong tay, không khỏi nhắc nhở.

“Đúng vậy, giá y của mình làm sao có thể bị hỏng? Lúc nãy mình sốt ruột đến mức quên mất lớp áo choàng.”

“Hương Tử, vào đây đi.” Lam Lam gọi với ra cửa.

“Vâng, tiểu thư.” Hương Tử nghe tiếng liền tiến vào. “Tiểu thư, tiểu thư có gì sai bảo.”

“Ta hỏi ngươi, từ hôm qua đến sớm nay, có những ai vào phòng ta, hoặc vào viện của ta.” Lam Lam lạnh lùng hỏi.

“Ngoại trừ những người giúp đỡ tân nương, phu nhân và lão phu nhân, hình như chỉ có nha hoàn bên người Tứ tiểu thư, Tịch Mai.”

“Tịch Mai? Nàng đến lúc nào, đến làm gì?” Lam Lam lại hỏi.

“Nàng nói là mang đồ trang điểm mà Tứ tiểu thư tặng cho người đến. Lúc đó em bận quá nên nhờ nàng ấy trực tiếp mang vào. Sao vậy tiểu thư, có vấn đề gì sao?” Hương Tử vẻ mặt khó hiểu hỏi. Sao tiểu thư lại hỏi chuyện này trước khi xuất giá.

“Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ngươi ra làm việc đi.” Lam Lam nhẹ giọng nói với Hương Tử.

“Vâng, tiểu thư.” Hương Tử ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Tử tỷ, hoá ra là Tứ tỷ tốt bụng của nàng. Nàng ta ngày thường vẫn thích tranh đồ của nàng thì không nói làm gì, giờ lại cố ý muốn phá hư hôn lễ của nàng, thù này nàng sẽ nhớ kỹ.

“Không được rồi, không sửa kịp rồi.” Xuân Vũ đứng dậy, lắc đầu nói.

“Vậy. . .” Lam Lam đang định nói vậy chờ Xuân Phong đi, thì đã nghe thấy một giọng nói truyền vào.

“Đây, đây, đến rồi đây, mau mặc vào thử xem thế nào, có vừa không.” Xuân Phong chạy từ bên ngoài vào, thở hổn hển nói.

 

Loading...