Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:18:10
Lượt xem: 63
“Chỉ lấy một người? Chuyện này. . .” các điều kiện khác Hoàng thượng đều có thể chấp nhận, nhưng chuyện chỉ lấy một người này. . .
Trong hoàng tộc, Hoàng thượng hay vương gia nào mà không có tam thê tứ thiếp? Chỉ cưới một người có phần không hợp lẽ thường.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Điều phụ hoàng muốn chỉ là có người thừa kế mà thôi. Chỉ cần sau này chúng nhi thần sinh nhiều một chút là được. Nhi thần tin là phụ hoàng vẫn chưa quên chuyện của mẫu phi năm đó.” Giọng điệu của Bách Lý Mặc Thần hoàn toàn lạnh lùng, không có lấy một chút tình cảm nào.
Chỉ cần câu nói này thôi, đã có thể chặn lại tất cả những gì Hoàng thượng muốn nói. Đúng vậy, mẫu phi của hắn không phải chính là vật hi sinh trong cuộc chiến vô nghĩa chốn hậu cung sao? Ngài đã không thể bảo vệ tốt bà ấy, cuối cùng làm cho đứa con này của mình chán ghét hậu cung đến mức này.
Khi nghe Bách Lý Mặc Thần nhắc đến vị mẫu phi quá cố, trên mặt Hoàng thượng hiện lên một tia áy náy và cô đơn.
Bách Lý Mặc Thần biết mục đích của mình đã đạt được, nên cũng không ở lại lâu nữa, chỉ cung kính nói: “Nhi thần cáo lui.” rời khỏi ngự thư phòng, thẳng một đường xuất cung.
Hắn đã hứa với Xuân Phong, kiếp này nàng sẽ là nương tử duy nhất của hắn, hắn sẽ làm được.
Hắn còn đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để phụ hoàng đồng ý cho cuộc hôn nhân của họ, lại còn không bắt hắn nạp thiếp, thế mà Hoàng thượng lại tự cho hắn cơ hội. Bách Lý Mặc Thần đạt được mục đích, tâm tình vui vẻ xuất cung, chỉ để lại một mình hoàng thượng ảm đạm ngồi trong ngự thư phòng.
Đứa con trai này của ngài luôn biết cách nắm được điểm mấu chốt chí mạng của ngài, nên lần nào cũng có thể thành công thao túng, nhưng ngài lại không thể làm gì với đứa con yêu thích này.
Giống như lúc hắn mới 14 tuổi đã kiên quyết muốn dẫn binh ra chiến trường.
Bách Lý Mặc Thần mang theo tâm trạng vui vẻ đến Minh Châu phủ. Hắn lắc mình tiến vào sân, Xuân Phong mới vào bếp lấy nước trở về, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông đang ngồi trên gường, lật xem quần áo mình mới may. Nàng giật mình đến mức suýt thì đánh rơi ấm trà trên tay.
“Sao huynh lại đến đây vào ban ngày? Doạ chớt ta rồi.” Xuân Phong vỗ n.g.ự.c nói. Tự dưng có người xuất hiện trong phòng mình, Xuân Phong thực sự sợ hãi.
“Thấy tướng công tương lai của mình, kích động như vậy sao?” Bách Lý Mặc Thần cầm quần áo Xuân Phong may trong tay, ý người tràn đầy đáy mắt, vẻ mặt đùa giỡn.
“Huynh lại đây.” Xuân Phong đặt ấm trà trong tay xuống, ngoắc ngoắc tay với Bách Lý Mặc Thần.
“Nương tử gọi vi phu làm gì vậy?” Bách Lý Mặc Thần buông quần áo trong tay xuống, đứng dây đi về phía Xuân Phong, miệng còn không ngừng khiêu khích.
Xuân Phong không nói gì, chỉ vươn hai tay ra, không ngừng sờ soạng trên mặt Bách Lý Mặc Thần, còn xoay mặt hắn qua bên trái, bên phải nhìn kỹ.
Bách Lý Mặc Thần thấy những động tác này của Xuân Phong, mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nắm lấy tay Xuân Phong: “Nương tử, nàng đang làm gì vậy? Thấy vi phu đẹp trai quá sao?”
Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói xong còn nắn nắn cánh tay trắng nõn của Xuân Phong.
“Ta chỉ muốn xem xem mặt huynh dày đến thế nào thôi. Nhưng sờ mãi vẫn không ra. Chắc phải tìm một con d.a.o cắt ra xem thử.” Xuân Phong nghiêm túc nói như không có chuyện gì, nói xong còn quay người như chuẩn bị đi tìm dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-294.html.]
Sắc mặt Bách Lý Mặc Thần thay đổi, vội vàng ôm lấy Xuân Phong làm nũng: “Nương tử, sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?”
“Nói đi, hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Xuân Phong không nói gì, chỉ kinh thường đẩy tay hắn ra, thản nhiên nói.
“Vẫn là nương tử nhà ta hiểu ta nhất, biết tâm trạng phu quân đang rất tốt.” Bách Lý Mặc Thần cười nịnh nọt với Xuân Phong.
“Nói tiếng người.” Xuân Phong không nhịn được lại nói thêm.
“Chẳng lẽ nãy giờ ta không nói tiếng người sao? Hay nàng thích ta gọi nàng là Vương phi, hay là tiểu tâm can?” Bách Lý Mặc Thần tiếp tục mặt dày nói.
“Nói chính sự đi. Không biết huynh học được cái kiểu miệng lưỡi trơn tru này ở đâu.” Xuân Phong nhìn hắn một cái rồi nói.
“Khụ khụ, một thời gian nữa sẽ tổ chức tuyển phi, nàng nhất định phải tham gia nhé.” Bách Lý Mặc Thần hắng giọng nói.
“Tuyển phi?” Xuân Phong khó hiểu.
“Ừ, tuyển phi cho bổn vương. Nhất định nàng phải đi đó.” Bách Lý Mặc Thần tự tin nói.
“Muốn ta đi tranh phương khoe sắc với những người phụ nữ khác á?” Xuân Phong không khỏi thấy nghẹn trong lòng. Hắn làm như vậy là có ý gì? Không phải trước đó hắn đã nói sẽ chỉ cưới mình nàng thôi sao? Sao giờ lại còn tuyển phi? Là muốn nàng đi đấu với một đoàn oanh oanh yến yến kia sao? Sắc mặt Xuân Phong ngày càng xấu.
“Nghe ta nói đã, sự tình là thế này.” Bách Lý Mặc Thần thấy sắc mặt khó coi của Xuân Phong, vội vàng giải thích.
Hắn kể lại cho Xuân Phong nghe chuyện hắn thương lượng cùng Hoàng thượng, lúc này sắc mặt nàng mới giãn ra một ít, nhưng vẫn có chút không vui.
“Yên tâm, ta dã nói kiếp này chỉ cần một mình nàng, ta sẽ làm được.” Bách Lý Mặc Thần dùng ánh mắt kiên định nhìn Xuân Phong, mắt tràn đầy thâm tình.
“Ừ, ta biết rồi.” Xuân Phong gật đầu nói.
Nhưng nàng vẫn để bụng chuyện tuyển phi. Nàng không thích kiểu tranh tài với một đám oanh oanh yến yến này. Nhưng nghĩ đến chuyện hắn vì tương lai của 2 người mà tranh thủ, nàng lại cảm động. Nàng hoàn toàn hiểu được, người trong hoàng gia vẫn thân bất do kỷ.
“Được rồi, lại thử mấy bộ quần áo ta may cho huynh đi, xem có vừa không?” Xuân Phong quay đầu nhìn mớ quần áo trên giường.
Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong không còn không vui nữa, liền tươi cười đi đến bên giường, nhìn đám quần áo, khen ngợi Xuân Phong: “Nương tử, nàng thật sự là càng ngày càng hiền huệ.”
“Ta cũng chưa nói là những cái này là cho huynh.” Xuân Phong liếc mắt nhìn hắn.
“Không được, mấy thức này đều là của ta. Huyền Dịch, nhanh nhanh, đóng gói mấy thứ nàng mang về vương phủ cho ta.” Bách Lý Mặc Thần khẩn trương nói, còn gọi Huyền Dịch ra, sai hắn nhanh chóng mang đồ về vương phủ cất.
“Khoan đã, còn chưa làm xong mà.” Xuân Phong nhìn động tác của Bách Lý Mặc Thần, không khỏi cười vui vẻ. Nàng chỉ trêu vậy thôi, không phải là không để cho hắn mặc. Người ta nói những người yêu nhau đều ngốc đi, chắc là thật.
Mắt Xuân Phong tràn đầy ý cười, không để ý đến tia gian xảo trong mắt Bách Lý Mặc Thần, thực ra hắn chỉ đang muốn dỗ nàng vui vẻ mà thôi.