Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:18:39
Lượt xem: 63
"May mà kịp.” Lam Lam thấy Xuân Phong chạy vội vào, rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Mau thử xem có vừa không, nếu không vừa thì để ta sửa lại một chút.” Xuân Vũ nhận lấy bọc trong tay Xuân Phong, mở ra, giúp Lam Lam mặc vào.
Bộ váy này không lớn không nhỏ, không ngắn không dài, vừa vặn một cách hoàn hảo. Kỹ năng của Xuân Vũ thực sự xuất sắc, đặc biệt nhất là bộ váy này sử dụng kỹ thuật thêu hai mặt, hơn nữa mặt trước và mặt sau lại còn khác màu, một mặt đỏ tươi, một mặt đỏ nhạt.
Tuy rằng bộ này không hoa lệ như bộ cũ, nhưng lại làm cho Lam Lam tăng thêm cảm giác linh động, thêm phần phiêu dật. Nói chung là nhìn Lam Lam xinh đẹp như một vị tiên nữ vậy.
Sau khi đội mũ phượng lên, chị em Xuân Phong còn chưa kịp cảm thán, hỉ nương đã chạy vào báo đoàn rước dâu chỉ còn cách Trần phủ một con phố.
Nhìn tân nương tử đã mặc xong quần áo, hỉ nương hài lòng gật đầu.
Bà cũng nhận ra giá y trên người nương tử không giống bộ trước kia, nhưng cũng không nói gì, bà thấy bộ này còn phù hợp với tân nương hơn bộ trước kia.
Tiếng chiêng trống đã truyền đến hậu viện, hỉ nương nhanh tay trùm khăn lại cho Lam Lam, chờ Trần Thanh Thư đến cõng Lam Lam lên kiệu hoa.
Trần Thanh Thư vẻ mặt vui vẻ đi vào, khi nhìn thấy Xuân Phong, biểu cảm trên mặt hắn dừng lại một chút, nhưng sau đó hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, mỉm cười gật đầu với hai chị em Xuân Phong.
“Muội muội, đại ca đến cõng muội lên kiệu hoa.” Trần Thanh Thư vui vẻ nói với Lam Lam, nhưng trong giọng nói vẫn có chút không nỡ. Lúc này, cha mẹ Lam Lam cũng đã đến cửa, lưu luyến nhìn con gái lên kiệu.
Xuân Phong thấy trong mắt Trần phu nhân xẹt qua một tầng nước mắt, nhưng bà nhanh chóng nhịn xuống, hôm nay là ngày vui của Lam Lam, không nên có nước mắt.
Hôm nay, Hạ Lạc Hoa trông cực kỳ phấn chấn, mỉm cười nhìn anh vợ cõng tân nương của mình lên kiệu hoa.
Hắn cúi đầu với bố mẹ vợ rồi nói: “Xin nhạc phụ, nhạc mẫu yên tâm, cả đời này Lạc Hoa nhất định sẽ chiếu cố Lam Lam thật tốt.”
Để thể hiện sự coi trọng với tân nương, kiệu hoa được khiêng diễu một vòng quanh Kinh thành rồi mới tiến về Hộ Quốc Công phủ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sau khi kiệu rời đi, hai chị em Xuân Phong cũng phải quay về Hộ Quốc Công phủ, các nàng là họ hàng của đàng trai.
Trước khi rời đi, Xuân Phong và Trần Thanh Thư lại gặp nhau.
“Trần đại ca!” Xuân Phong chào trước một tiếng.
“Ừ, đã lâu không gặp.” Trần Thanh Thư nhẹ nhàng đáp.
Hắn đã gầy đi rất nhiều, tuy trông vẫn không khác mấy, nhưng trên người lại toả ra một cảm giác cô đơn, tịch mịch, khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.
Xuân Phong vẫn tránh mặt hắn kể từ sự tình lần trước ở quán ăn, để tránh cả 2 người đều xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-296.html.]
“Đã lâu không gặp, ta phải đi rồi, mẹ và cữu cữu vẫn chờ ta ở bên đó.” Xuân Phong cười xấu hổ, nói với Trần Thanh Thư.
“Ừ.” Trần Thanh Thư gật đầu, nhìn theo Xuân Phong lên xe ngựa rời đi.
Trần Thanh Thư chợt thấy trong lòng ẩn ẩn đau: “Chẳng lẽ bây giờ nàng còn không thể cho ta một nụ cười chân thành nữa sao?”
Kể từ sau khi Xuân Phong cự tuyệt hắn, hắn vẫn tự nói với bản thân, nếu nàng đã vô tình như vậy, hắn phải buông tay thôi. Nhưng càng muốn quên, nỗi nhớ lại càng tìm về, càng muốn trốn tránh, kỷ niệm lại càng vây quanh.
Cuối cùng, hắn nhận ra, hắn không thể dừng yêu nàng. Vậy thì cứ yêu đi, hắn sẽ đứng ở nơi xa nhìn nàng hạnh phúc.
Nhưng hôm nay gặp nàng, nhìn nụ cười có phần xấu hổ của nàng, hắn lại thấy khó chịu như vậy. Hắn vẫn không thể làm một người đứng ngoài nhìn nàng.
Lúc này, ở Hộ Quốc Công phủ, không khí lại càng náo nhiệt. Những người sáng nay đến chúc mừng Thượng thư phủ, giờ lại đến đây.
Những vị quan lại, quý nhân, thương gia đi tới đi lui ở cổng phủ. Xuân Phong và Xuân Vũ mới đến cổng đã bị lão phu nhân kéo lại.
"Hai chị em các con đã lâu lắm rồi không đến gặp bà, có phải đã quên bà rồi không?" Hôm nay bà cụ ăn mặc rất tươi tắn, trông rất có tinh thần.
“Sao lại như thế được, bà ngoại, bà nghĩ nhiều quá rồi. Đại tỷ gần đây vẫn bận rộn chuyện mở phường thêu, con thì vừa về thăm Vân huyện một chuyến. Lúc về đây con thấy không khoẻ, sợ qua thăm lại lây bệnh cho bà, nên vẫn ở nhà tĩnh dưỡng một phen." Xuân Phong cười ha hả giải thích cho bà. Tất nhiên là nàng không thể để lộ chuyện mình bị truy *át cho bà biết, nên chỉ có thể nói dối là mình bị ốm.
“Sao lại ốm rồi, thân thể con đã tốt lên chưa?” quả nhiên lão phu nhân vừa nghe thấy Xuân Phong bị ốm liền vội vàng hỏi.
“Con đã khoẻ lại rồi đây.” Xuân Phong gật đầu.
“Ừ, vậy thì tốt. Nữ nhân chưa lập gia đình càng cần phải chăm sóc sức khoẻ thật tốt, đừng để lại tật bệnh gì trong người, nếu hại đến căn cơ thì không tốt.” lão phu nhân gật đầu nói.
Chuyện của Hạ Sính Đình trước đây vẫn là một cái gai trog lòng bà cụ, bà không muốn bất kỳ cháu gái nào của bà phải chịu cảnh đó nữa. Vốn dĩ những lời căn dặn của lão phu nhân đều đúng, đều là xuất phát từ tình thương và sự quan tâm, nhưng những lời này rơi vào tai Hạ Sính Đình đang trên đường đến thỉnh an bà thì lại thành một ý nghĩa khác.
Vẻ mặt vui mừng của nàng lập tức thay đổi, biến thành tức giận.
Tổn hại căn cơ? Còn không phải là do tiện nhân này hại, làm nàng cả đời này không thể sinh con nối dõi sao? Sự hận thù trong mắt Hạ Sính Đình như có thể nuốt chửng người khác. Nha hoàn đứng cạnh sợ tiểu thư lại không kiềm chế được bản thân, lại ra tay đập nát thứ gì đó ở đây. Nếu vậy, không những làm quý phủ mất hết mặt mũi, mà chính người nha hoàn như nàng cũng bị phạt.
Nàng đành phải cắn răng tiến lên nhắc nhở: “Tiểu thư, giờ vẫn còn sớm, ở đây có chút ồn ào, không bằng chúng ta trở về, nghỉ ngơi một chút.” Giọng nói của nha hoàn mang một chút run rẩy khó nhận ra, có thể thấy hiện tại tính tình Hạ Sính Đình tàn bạo đến mức nào.
Có thể nói là hạ nhân trong Thục Hương viện chưa ai chưa từng bị đánh. Người thì bị mảnh sứ vỡ cứa vào người, người thì bị nước trà sôi làm bỏng. Nhưng những nha hoàn này không dám nói ra, chỉ biết im lặng chịu đựng, vì họ biết nếu để lộ ra, hình phạt dành cho họ càng đáng sợ.
Trước đó từng có một nha hoàn vô tình để phu nhân thấy vết sẹo trên cánh tay, khiến Hạ Sính Đình bị Vương thị nói vài câu. Thế mà nha hoàn đó liền bị huỷ dung, còn bị người khác huỷ hoại sự trong trắng, bị coi như một nữ tử không biết tự trọng mà đuổi ra khỏi phủ, tự sinh tự diệt.
Từ đó về sau, trong Thục Hương viện, không có nha hoàn nào dám hé răng nửa lời với người ngoài. Họ chỉ có thể âm thầm chịu đánh, chịu mắng, hoặc cố gắng tránh đi càng xa càng tốt.