Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 291

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:17:25
Lượt xem: 65

Tự mình soi gương nhìn khuôn mặt hớn hở của mình đi.” Xuân Vũ đắc ý cười nói với Xuân Phong.

“hehe. . .” Xuân Phong cười ngây ngô một tiếng rồi nói: “Đại tỷ, tỷ đến tìm ta sớm vậy, có chuyện gì không?”

“À, ta đến tìm muội trao đổi chút việc.” Xuân Vũ gật đầu. “ Tay nghề mấy người học việc trong tiệm đã khá ổn rồi, làm được chút đồ có thể mang bán, ta muốn đến bàn bạc với muội thời gian khai trương. Hai cửa hàng của chúng ta có cần cải tạo hay trang trí gì thêm không?”

Xuân Vũ nói rõ mục đích của mình, nhân tiện hỏi Xuân Phong xem có cần sửa sang cửa hàng không. Xuân Vũ thấy Phiêu Hương cư được trang trí khá đặc biệt, hơn nữa phương pháp tuyên truyền trước đây của Xuân Phong cũng rất hiệu quả, nên chạy đến nhân tiện hỏi kinh nghiệm.

“Chắc là phải trang trí một chút, nhưng không cần làm quá cầu kỳ đâu, chỉ cần thay những thứ cũ đi, sơn lại tường một chút là được.” Xuân Phong suy nghĩ một lúc rồi nói, nàng đã có một số ý tưởng cho cửa hàng mới của hai người,

“Vậy hai cửa hàng này chúng ta sẽ tuyên truyền thế nào? Vẫn viết tờ rơi như trước sao?” Xuân Vũ lại hỏi.

“Không đâu, ta đã có ý tưởng rồi, tuyên truyền thì vẫn phải làm, nhưng sẽ không làm theo cách trước đây nữa. À, đại tỷ, mấy hôm nay ta vẽ cho tỷ mấy loại quần áo mới, tỷ có thể để người trong tiệm làm thử được không?” Xuân Phong khá đồng ý với ý kiến của Xuân Vũ, nhưng nàng đã nảy ra một ý kiến độc đáo hơn.

“Vậy muội vẽ ra đi, chắc là được thôi.” Xuân Vũ do dự một chút rồi nói.

“Vậy thế này, tận dụng thời gian cải tạo cửa hàng, bên tỷ cố gắng làm xong mấy thứ này, đến lúc khai trương cần dùng luôn.” Xuân Phong hài lòng nói.

“Ừ, được. Còn nữa, mẹ nói cửa hàng đồ gỗ của chúng ta cũng sắp xếp xong xuôi rồi, hỏi lúc nào có thể khai trương. Ở đó có cần tìm người không? Cửa hàng tên gì thế?” Xuân Vũ hỏi dồn dập.

“Ừ, để ta nghĩ xem, hai cửa hàng của chúng ta còn phải tìm 2 kế toán, tỷ có thể hỏi bên tiệm thêu xem có ai làm được không, nhưng bên Phú Quý thì không được rồi, họ đều là người không giỏi tính toán.” Hay là như vậy, mấy ngày tới chúng ta dán thông báo tìm người trước cửa xưởng thêu, tìm luôn 2 kế toán.” Xuân Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Tên xưởng thêu ta đã nghĩ ra rồi, tên Nghệ Tú Phường có được không?” nhắc đến chuyện này, Xuân Vũ nghĩ ra cái tên mà nàng đã sớm lựa chọn.

“Nghệ Tú Phường? Tên này hay đó. Lấy tên đó đi. Ngày mai ta nhờ Phú Quý làm cho tỷ một bảng tên.” Xuân Phong cười ha hả. Nói về chuyện kinh doanh, cả người nàng đều thoát ra vẻ hăng hái, không hề giống với vẻ ủ rũ trước kia khi bị nhốt ở nhà.

“Được rồi, vậy cứ quyết thế nhé. Muội nhanh nhanh vẽ những bộ quần áo mà muội muốn may ra, ta sẽ cố gắng làm sớm cho muội. Giờ ta phải đến cửa hàng đây, tối nay ta về, muội phải đưa tranh vẽ cho ta đấy.” sự nghiệp của Xuân Vũ cũng bắt đầu bận rộn, nàng đã bắt đầu có chút cảm giác của Xuân Phong trước đây.

Xuân Phong tươi cười tiễn đại tỷ ra cửa, xong, liền quay vào bắt đầu vẽ. Xuân Phong muốn hướng xưởng thêu của Xuân Vũ thành một cửa hàng chuyên đồ nữ, đồng thời bán cả quần áo và một số phụ kiện.

Vậy thì nàng sẽ làm mấy thứ trang phục mới mẻ, thu hút sự chú ý của mọi người, không chừng lúc đó có thể một lần xuất hiện mà nổi tiếng. Đến lúc đó, chỉ cần dựng một sân khấu ở Phiêu Hương Cư, tìm mấy cô gái xinh đẹp biểu diễn, nàng tin tưởng có thể gây chấn động cả Kinh thành.

Lại kết hợp thêm với việc phát tờ rơi nữa, thì còn sợ gì không có khách?

Hơn nữa, xưởng thêu và xưởng mộc ở cùng một nơi, nàng có thể phát triển một số sản phẩm chung, còn có thể kéo thêm khách về cho xưởng mộc.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra tên cho xưởng mộc nữa. Xuân Phong cắn bút, suy nghĩ cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-291.html.]

Nghĩ mãi nàng vẫn không thể nghĩ ra một cái tên làm mình hài lòng. Xuân Phong vỗ ót một cái, chọn một cái tên đơn giản nhất: Phú Quý Hiên.

Gọi xưởng mộc là Phú Quý Hiên, đặt theo tên của Phú Quý, cũng là một sự khẳng định tốt nhất mà Xuân Phong dành cho hắn. Tuy chữ Phú Quý có chút tục khí, nhưng ngụ ý cũng ổn.

Những bộ quần áo mà Xuân Phong vẽ kỳ thực là được lấy cảm hứng từ hiểu biết ở thế kỷ 21 của nàng, Đường trang, trang phục hoàng gia thời nhà Thanh, sườn xám,… ngoài ra, nàng còn vẽ mấy bộ trang phục cải tiến, phù hợp với một số trang sức của thời đại này. Nàng chỉ vẽ lên kiểu dáng, còn về hoa văn, nàng không quá rành, sẽ giao lại cho đại tỷ tự quyết định.

Buổi chiều, khi Xuân Vũ quay về, nhìn những bức tranh này, nàng ngạc nhiên không thôi. Sao Xuân Phong có thể nghĩ ra được những thứ đặc biệt như vậy? Thật sự rất độc đáo.

Nhưng thứ được gọi là sườn xám này có chút hơi quá sao? Nữ tử thời đại này làm gì có ai dám mặc thế này ra đường, hai cái đùi đều lộ ra ngoài hết rồi.

Xuân Vũ nhìn tranh thôi cũng thấy xấu hổ.

“Đại tỷ cứ làm đi, ta cam đoan làm xong chắc chắn sẽ có người mua.”

Xuân Phong biết trang phục thế này ở thời đại này vẫn khó được chấp nhận, nhưng làm gì có chuyện nàng đưa ra ý tưởng không khả thi.

“Vậy ta làm 2 bộ thử xem.” Xuân Vũ nửa tin nửa ngờ nói.

“Ừ. Vậy cũng được.” Xuân Phong gật đầu.

“Đại tỷ, Nhị tỷ, ta về rồi.” Xuân Sinh vừa mới bước qua cổng sân đã kêu lên.

“Xuân Sinh về rồi sao? Có mệt không? Đến đây nghỉ một chút nào. Xem đệ kìa, toát hết mồ hôi rồi.” Xuân Phong vừa nói vừa nhìn Xuân Sinh đang ướt đẫm mồ hôi chạy vào.

Xuân Vũ thì đã nhanh chóng lấy cho Xuân Sinh một cốc nước ấm.

“Cảm ơn đại tỷ.” Xuân Sinh nhận lấy cốc nước, cười với Xuân Vũ.

“Sao hôm nay Bảo Sinh không về với đệ?” Xuân Phong thấy chỉ mình Xuân Sinh trở về liền hỏi.

“Hôm nay nhà đệ ấy có khách, cha đệ ấy đón đệ ấy về rồi.” Xuân Sinh uống một hơi hết cốc nước rồi nói.

“Ừ, đệ nghỉ ngơi một lát đi, ăn tối xong phải làm hết bài tập về nhà đã, biết chưa?” Xuân Phong không khỏi dặn thêm mấy câu.

“Vâng, đệ biết rồi. Đệ đi tìm Bảo ca chơi đây.” Xuân Sinh gật đầu rồi chạy ra khỏi sân.

Sau khi Bảo ca đến Kinh thành, hàng ngày đều có Xuân Sinh và Bảo Sinh đến chơi cùng, nên cũng không thường nhớ mẹ nữa. Trương thẩm cũng dần vượt qua được nỗi buồn, bắt đầu giúp Xuân Phong và những người khác làm chút chuyện cho khuây khoả.

 

Loading...