Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:17:41
Lượt xem: 86

Diêu Vương phủ.

“Chủ tử, đã tra ra rồi, hắn là đồ đệ của Du thần y, nhưng người đã chớt rồi.” Lam Dịch cung kính quỳ ở trước mặt Diêu Vương, cúi đầu nói.

“Chớt rồi sao? Chớt như thế nào?” Bách Lý Mặc Thần nhíu mày hỏi.

“Trông giống như tự *át. . .” Lam Dịch có chút không được tự tin nói.

“Trông như là?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày hỏi lại.

“Vâng, đúng vậy.” Lam Dịch nói chuyện có chút lắp bắp. Mấy chuyện gần đây được giao hắn đều làm không tốt, thật sự không dám đối diện với vương gia. Lúc này vương gia không trừng phạt họ cũng coi như là nương tay rồi.

Hôm đó, giải độc xong, trong vương phủ liền diễn ra một cuộc điều tra nhân sự. Đúng lúc mấu chốt giải độc thì lại có người xông vào tấn xông, tuy rằng không thành công, nhưng lại làm dấy lên một câu hỏi, tại sao lại đúng lúc như thế?

Phải biết rằng chuyện Diêu Vương trúng độc cực kỳ ít người biết, chuyện giải độc lại càng bí mật, sao mọi chuyện có thể trùng hợp như vậy. Nếu đã không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, túc là nội bộ Vương phủ có vấn đề.

Sau hai ngày điều tra, cuối cùng cũng phát hiện ra đồ đệ của Du thần y có vấn đề. Nhưng trước khi họ điều tra được sâu hơn, người này đã chớt.

Chuyện thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là gian tế, đối phương lợi dụng xong lập tức *iệt khẩu. Nhưng hiện tại chứng cứ vẫn chưa đủ, Lam Dịch vẫn chưa thể chắc chắn 100%, chủ yếu là vì họ vẫn chưa truy ra được người đứng đằng sau.

Kể tử lần Xuân Phong bị bắt, Huyền Dịch bị thương đến giờ, họ vẫn chưa tra ra người đứng đằng sau, có thể xem như họ bất tài.

“Chủ tử!” khi Lam Dịch vẫn đang áy náy, Huyền Dịch đã đi vào, cung kính gọi.

“Ừ, mọi chuyện thế nào rồi?” Bách Lý Mặc Thần thấy Huyền Dịch trở lại liền hỏi.

“Hồi bẩm chủ nhân, một tổ chức giang hồ đột nhiên biến mất trước đây, thời gian này lại bất ngờ tái xuất. Chúng ta đã tra ra được cứ điểm của bọn họ, tiếp theo chúng ta cần làm gì?”

“Nếu đã tra ra được, thì chúng ta đi gặp họ đi.” Bách Lý Mặc Thần lãnh đạm nói, trên mặt mang theo chút hung ác lệ khí.

Những người dám chạm vào người của hắn, sẽ phải trả giá thật đắt.

Ban đêm, ở một thôn trang nhỏ ở Khúc thành, cách Kinh thành khoảng trăm dặm, trong mấy tiểu viện thoạt trông cổ kính, được thắp sáng bởi những ngọn đèn nhấp nháy.

Đột nhiên, có 2 người mặc đồ đen đáp thẳng xuống khoảng sân đổ nát.

“Rầm!” một tiếng động lớn vang lên, cửa tiểu viện liền bị đánh sập.

Lam Dịch nhìn thoáng qua Vương gia chỉ cần vung tay một cái đã đánh tan chiếc cửa gỗ bọc sắt nặng trịch xuống, không khỏi than. Võ công của Vương gia lại tiến bộ không ít.

Người ở trong đều bị tiếng động này kinh động, một đám chen chúc đi ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa nằm im trên đất, sắc mặt khó coi mà hỏi.

“Các hạ đến đây có chuyện gì? Vô lễ như vậy là đang muốn kết thù với Vũ Sát Môn của chúng ta sao?” người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người trung bình, trên mặt mang theo một cỗ sát khí. Hắn ngạo nghễ nói với hai người trước mặt. Hắn nghĩ, bên địch chỉ có 2 người, trong khi họ có đến mấy chục người, còn sợ không đối phí được sao. Hơn nữa, tên tuổi Vũ Sát Môn của họ trên giang hồ cũng không phải là nhỏ, hắn không tin lại có người thiển cận đến mức đến trêu chọc bọn hắn.

“Vũ Sát Môn.!” Bách Lý Mặc Thần chầm chậm nhắc lại cái tên này, khinh thường nhìn những người bên kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-292.html.]

“Dám động đến người của bổn vương, các ngươi còn dám nhiều lời sao?” giọng điệu Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng như phát ra từ hàn trì ngàn năm.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Tên cầm đầu bị khí tức cường đại của Bách Lý Mặc Thần áp đảo, lắp bắp nói.

“Ngươi không có tư cách biết bản vương là ai.” Bách Lý Mặc Thần lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, sau đó một chưởng đánh bay tên cầm đầu.

Đối phương thấy Bách Lý Mặc Thần đến gây rối, cũng không thu liễm nữa, thấy thủ lính bị đánh, cả đám đều cầm kiếm xông lên.

Lam Dịch không chần chừ nữa, rút kiếm, mấy tia kiếm loé lên, một đám *át **ủ lần lượt ngã xuống.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Không tốn nhiều khí lực, mấy chục tên trong tiểu viện đều bị giải quyết, chỉ còn lại tên cầm đầu vẫn còn thở.

“Nói cho ta biết, là ai phái các ngươi đến đuổi giớt Giai Dao quận chúa?” Bách Lý Mặc Thần dẫm lên n.g.ự.c hắn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói.

“Không. . . Việc này không phải là chúng tôi làm. Chuyện này. . . Chỉ có thủ lĩnh ở tổng bộ của chúng ta mới biết những chuyện này. Nhóm nhỏ như chúng tôi sẽ không được tiếp xúc với chuyện trong vương thất.”

Người đàn ông bị dẫm, hít thở có chút khó khăn, gian nan nói.

“Tổng bộ của các ngươi ở đâu?” Bách Lý Mặc Thần tăng thêm lực dưới chân, hung hăng hỏi.

“Chúng ta có cứ điểm ở mọi nơi, còn tổng bộ thì không cố định, sẽ tuỳ theo thủ lĩnh mà dời đi.” Người đàn ông đau đớn, vội vàng nói hết những chuyện mình biết.

“Lần cuối cùng thủ lĩnh của các ngươi xuất hiện là bao giờ?” Bách Lý Mặc Thần tiếp tục hỏi.

“Ở miếu Thành Hoàng Nam Giao.” Người đàn ông vội vàng trả lời.

“Được rồi.” Bách Lý Mặc Thần nheo mắt, xoay người nói với Lam Dịch: “Chỗ này giao cho ngươi xử lý.”

 

“Vâng, chủ tử.” Lam Dịch nhận lệnh, đánh bất tỉnh người đàn ông, rồi trói hắn lại, đứng dậy gọi người đến dọn dẹp hiện trường.

Lúc này, Bách Lý Mặc Thần một mình trở về Kinh thành, đến miếu Thành Hoàng Nam giao. Đáng tiếc, bên trong đã không còn người nào, chỉ để lại một ít dấu vết chứng tỏ từng có người ở.

Bách Lý Mặc Thần không khỏi thấy ngạc nhiên, một bang phái giang hồ mà lại kỳ quái như thế, mỗi lần hắn tra được chút manh mối, chúng liền biến mất vô tung, như thể chúng đang cố tình chơi mèo vờn chuột với hắn.

Không có thu hoạch gì, Bách Lý Mặc Thần đành về phủ trước, việc đầu tiên hắn làm là thông báo cho đội quân Phi hổ của mình phải nâng cao cảnh giác.

Hắn chưa bao giờ quên trách nhiệm trên vai. Bất kể những người này nhắm vào Xuân Phong hay hắn, mục đích cuối cùng cũng chỉ là quyền lực tối cao đằng sau hắn.

Nếu đã thế, vậy nâng cao phòng bị không bao giờ thừa.

“Chủ tử,, có kết quả gì không?” Huyền Dịch thấy Bách Lý Mặc Thần trở về trước liền tiến lên hỏi.

Không phải hắn sốt ruột, mà là nữ chủ tử của hắn sốt ruột. Mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà thực sự rất nhàm chán.

“Manh mối lại bị đứt rồi. Kiểm tra kỹ lại Vũ Sát Môn một lần, nhất định không được để sót điều gì.” Bách Lý Mặc Thần trầm giọng nói, tay vẫn không ngừng gõ lên bàn, biểu thị hắn vẫn đang suy nghĩ.

Loading...