Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:17:10
Lượt xem: 79
“Chủ tử, mọi người có sao không?” Huyền Dịch lao vào, lập tức hỏi han an nguy của những người ở trong.
“Chúng ta không sao, trong này cũng coi như an toàn. Ngoài kia sao rồi?” Xuân Phong cực kỳ khẩn trương.
Thấy người tiến vào là Huyền Dịch, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi mới mở miệng hỏi.
“Đã tiêu diệt hết những kẻ đột nhập. Nhưng họ đểu là tử sĩ, không giữ lại được người nào.” Huyền Dịch có chút trầm trọng khi nhắc đến tình hình ở bên ngoài.
“Nếu họ đã dám đánh lén Vương phủ, chắc chắn đã có chuẩn bị kỹ càng, sẽ không để chúng ta dễ dàng nắm được nhược điểm.” Xuân Phong gật đầu, nàng đã sớm dự liệu được kết quả.
“Vương gia thế nào rồi?” Huyền Dịch khẩn trương nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần trong bồn thuốc.
“Ổn hết rồi. Gần xong rồi. Ngươi ra ngoài canh gác trước đi, trong này có chúng ta rồi.” Xuân Phong liếc nhìn người đang nhắm mắt ngồi trong bồn thuốc rồi nói.
Ngay lúc tiến vào bồn tắm, Bách Lý Mặc Thần đã ngồi xuống, vận công, chống lại nhiệt độ của nước thuốc.
Sau khi Xuân Phong châm cứu cho hắn, hắn cảm giác như được tiến nhập một cảnh giới mới, cảm nhận được nội lực của mình dần dần tăng lên. Đây là sự khác biệt giữa việc tắm thuốc thông thường và kỹ năng châm cứu của Xuân Phong. Có nàng hỗ trợ, không những độc của hắn được ép ra ngoài, mà căn cở của hắn cũng có thể được bảo vệ.
Không còn bị độc tố kìm nén, công lực của hắn ngày một tăng. Qua thời gian một chén trà, Xuân Phong gỡ hết tất cả ngân châm trên lưng hắn ra.
Nàng nhẹ nhàng nói một câu: “Được rồi, xong rồi.”
Bách Lý Mặc Thần chậm rãi mở mắt ra, trong mắt là một tia tinh quang, hắn cảm giác vô cùng sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức lực, không hề mệt mỏi chút nào.
Trong mắt hắn còn chứa một chút ý tứ hàm xúc mà chỉ Xuân Phong mới hiểu được, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Chủ tử!” Lam Dịch đúng lúc đưa cho hắn một bộ quần áo mới.
Xuân Phong lại quay người lại như trước. Tuy việc bây giờ họ muốn làm nhất là ôm nhau một cái thật lâu, nhưng trước mặt những người khác, họ chỉ có thể nhịn lại.
Huống hồ bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết chuyện ở ngoài kia.
Bách Lý Mặc Thần tắm rửa qua một lần rồi mặc bộ quần áo trắng mà Xuân Phong may cho hắn, cả người lập tức lộ ra khí tức Vương giả. Nhưng loại khí tức này không giống như trước kia, hạ nhân trong phủ đều cảm giác được Vương gia của họ đã mạnh mẽ, uy lực hơn rất nhiều.
Khi Bách Lý Mặc Thần bước ra ngoài, chiến trường bên ngoài gần như đã được thu dọn sạch sẽ.
“Có manh mối gì không?” Bách Lý Mặc Thần đứng trên lầu, nhìn tình hình trong sân phía dưới.
“Không tra được gì, nhưng nhìn trang phục và thân thủ của họ, hẳn là cũng cùng một nhóm với những người trước kia.” Huyền Dịch cúi đầu, áy náy nói.
“Ừ, tiếp tục điều tra. Sắp xếp lại hết các manh mối, bổn vương muốn xem.” Bách Lý Mặc Thần không hề trách cứ mà chỉ thản nhiên nói.
“Vâng!" Huyền Dịch nhận lệnh, lui về phía sau.
“Ta đưa nàng về trước nhé, đêm nay chúng ta có thể sẽ hơi bận một chút.” Sau khi phân phó hạ nhân lo chuyện trong phủ, Bách Lý Mặc Thần quay người nói với Xuân Phong với vẻ ấm áp.
“Ừ, nhớ uống thuốc đó.” Xuân Phong hiểu ý gật đầu.
Bách Lý Mặc Thần cười, ôm lấy eo nhỏ của Xuân Phong, nhẹ nhàng bay đi.
Hình ảnh này đẹp đến mức Lam Dịch và Du thần y nhìn đến ngây người.
“Xem ra sau này chúng ta sẽ bị bỏ rơi rồi.” Du thần y nhìn hau người phi thân dưới ánh trăng như một đôi thần tiên, không khỏi cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-290.html.]
“Hả? ông cũng bị bỏ rơi á? Ai bỏ rơi ông?” Lam Dịch không hiểu, nghi hoặc hỏi lại.
Chủ tử ngầu quá, đúng là thần tượng của hắn.
...
Minh Châu phủ, phòng Xuân Phong.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trong phòng là một mảnh mờ ám, một nụ hôn dài đến mức làm cho Xuân Phong có chút hít thở không thông, phát tiết toàn bộ nỗi nhớ của hai người.
Hai cơ thể nóng như lửa gắt gao dán vào nhau.
“Ta nhớ nàng, ta nhớ nàng quá.” Bách Lý Mặc Thần ôm chặt Xuân Phong, thì thầm vào tai nàng.
Thân thể Xuân Phong lúc này đã sớm mềm như một dòng suối, toàn thân yếu ớt như không có xương, dựa vào lồng n.g.ự.c Bách Lý Mặc Thần. Trên hai má nàng là một mảnh hồng nhạt, không biết là do thẹn thùng hay do nụ hôn dài vừa rồi.
“Ta cũng nhớ chàng lắm.” Xuân Phong trả lời với khuôn mặt đỏ bừng.
Câu trả lời của Xuân Phong làm cho người nào đó kích động đến mức không thể khống chế được bản thân, hắn lại nâng Xuân Phong lên, tiếp tục hôn nàng.
Không khí trong phòng ngày càng nóng, bàn tay to của hắn chạm vào một khối mềm mại, Xuân Phong lập tức cảm thấy hô hấp của người bên cạnh dồn dập lên mấy phần. Dường như xunh quanh chỉ còn lại tiếng hai con tim thổn thức đang đập.
Xuân Phong lâng lâng như đang ở trong một giấc mơ, bộ não ngưng trệ, trong đầu toàn là những quả bỏng màu hồng lơ lửng. Bách Lý Mặc Thần cũng không khá hơn, nhưng ở thời điểm hắn cảm thấy bản thân không thể khống chế được nữa, hắn đẩy Xuân Phong ra.
Lúc này, mặt Xuân Phong đã đỏ lựng, hai mắt tràn nước mơ màng, thật khiến người ta muốn phạm *ội.
Bộ n.g.ự.c của Bách Lý Mặc Thần phập phồng, thoạt nhìn đã có thể thấy hắn đang kích động thế nào.
“Không được, bây giờ còn chưa được. . . Phải đợi nàng đến tuổi cập kê, đợi sau khi chúng ta đại hôn.” Bách Lý Mặc Thần cực lực khắc chế *ục vọng của bản thân, đôi mắt đỏ hoe, nói với Xuân Phong.
Nghe được giọng nói kiềm chế này của hắn, Xuân Phong mới tỉnh lại từ trong dư âm của nụ hôn ban nãy.
Tuy là lời cự tuyệt, nhưng những câu của Bách Lý Mặc Thần thực sự làm cho nàng cảm động và hạnh phúc. Quả nhiên nàng không nhìn nhầm người, một người có thể vì người mình yêu mà khắc chế mới là một nam nhân chân chính.
Tuy nàng đã chuẩn bị thật tốt cho chuyện này, nhưng nhìn hắn vì bảo vệ mình mà khắc chế như vậy, Xuân Phong càng quyết tâm phải gả cho người đàn ông này.
“Ưm, ta chờ chàng.”
Mấy từ đơn giản có thể nói thay mọi điều, Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng ôm Xuân Phong, cố gắng hồi phục hơi thở.
“Cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng. Có ta ở đây, nàng không phải sợ gì cả.”
“Ừ, ta tin chàng.” Vẫn là mấy từ đơn giản, nhưng Xuân Phong đã đem hạnh phúc cả đời phó thác cho người đàn ông này.
Hai người triền miên đến tận lúc trời chuyển thành màu bụng cá mới lưu luyến chia tay.
Xuân Phong ngồi một mình trong phòng, hai tay chống cằm, trên miệng là một nụ cười ngây ngốc ngọt ngào, cứ như vậy ngồi cho đến hừng đông.
Mãi cho đến khi Xuân Vũ đến phòng tìm Xuân Phong bàn chuyện, Xuân Phong mới tỉnh đậy từ trong những suy nghĩ ngọt ngào của mình.
“Muội làm sao vậy? Mới sáng sớm đã ngồi cười ngây ngô ở đây. Muội nhặt được tiền à?” Xuân Vũ vừa bước vào cửa, thấy bộ dáng của Xuân Phong, không khỏi trêu ghẹo.
“a, sao thế, nhìn ta vui thế sao?” Xuân Phong phản ứng lại, vỗ vỗ mặt, có chút ngại ngùng nói.