Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 289

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:16:55
Lượt xem: 78

Du thần y và Lam Dịch đã đợi sẵn trong mật thất, Huyền Dịch canh giữ bên ngoài. Khi thấy Xuân Phong, hai người đều khẽ cúi đầu chào.

“Mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.” Du thần y thấy mọi người đều đã đến, liền nói.

Xuân Phong chủ động quay lưng lại, không nhìn bọn họ nữa. Bách Lý Mặc Thần lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng khi Du thần y nói tiếp, hắn mới hiểu được.

“Vương gia, mời ngài thoát hết y phục rồi ngâm mình trong bồn thuốc này. Nước thuốc trong bồn khá nóng, xin Vương gia nhẫn nại một chút.”

“Ừ!” Bách Lý Mặc Thần nghe xong liền gật đầu, hoá ra tiểu nha đầu này biết hắn phải cởi *uần áo nên mới thẹn thùng quay đi như vậy.

Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng thoát hết quần áo của mình, chỉ còn lại một chiếc quần cộc, nhưng Du thần y vẫn chăm chú theo dõi hắn.

“Cái này cũng phải cởi sao?” Bách Lý Mặc Thần cau mày, có chút bất mãn nói.

Du thần y không nói chuyện, chỉ im lặng gật đầu.

“Quay người lại đi, còn muốn nhìn hết của bổn Vương sao?” Bách Lý Mặc Thần lạnh lùng nói.

Hắn có thể chấp nhận Xuân Phong nhìn, nhưng không thể chấp nhận được việc hai người đàn ông trưởng thành nhìn chằm chằm hắn thoát quần áo, lại còn là đến mức không chừa lại chiếc quần cộc.

“à à.” Du thần y và Lam Dịch nhìn nhau, quay người lại.

Sau khi hai người quay đi, Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng cởi bỏ tấm vải cuối cùng, nhanh chóng tiến vào bồn thuốc.

Nhiệt độ trong thùng bỏng rát, không khỏi khiến hắn rít lên một tiếng.

Sau đó, giọng nói thản nhiên xen lẫn chút ẩn nhẫn của hắn vang lên: “được rồi.”

Nghe thấy hắn xác nhận, cả 3 người đều quay lại.

Xuân Phong có một thân kỹ năng ngân châm thần kỳ, có thể đảm bảo sẽ đẩy được hết độc tố của Bách Lý Mặc Thần ra ngoài, nên lần này Du thần y lần này chủ yếu chỉ chạy việc, hỗ trợ, Xuân Phong sẽ đảm nhiệm vai trò chính.

Để có thể đảm bảo tác dụng của thuốc được tốt nhất, nước thuốc trong bồn khá nóng, vừa bước vào bồn không lâu, mặt Bách Lý Mặc Thần đã đỏ ửng lên.

Xuân Phong lấy bộ ngân châm của mình ra, khử trùng rồi nhanh chóng đ.â.m vào các huyệt đạo và kinh mạch quan trọng trên cơ thể. Sau khi quan sát biểu hiện của Bách Lý Mặc Thần một lát, thấy không có gì bất thường, nàng mới tiếp tục động tác.

Xuân Phong lấy Băng Hoả Tử Liên ra, vắt hết tinh chất vào bồn. Tuy chỉ có một ít tinh chất, nhưng chỉ cần thế thôi là đủ. Bình thường, để giải độc, người ta sẽ cho hết cả bông hoa vào bồn thuốc. Nhưng thực chất, tinh chất của hoa mới là thứ giải độc tốt nhất. Đối với cánh và thân của hoa, nếu được kết hợp cùng các theo dược khác, sắc lấy nước uống có thể giúp cơ thể tích tụ các thành phần giải độc. Hiếm khi có được thứ tốt như vậy, Xuân Phong đương nhiên sẽ tìm cách tận dụng hết.

“Cô nương, chỉ cần một chút tinh chất này là có thể giải được độc trên người Vương gia sao?” Du thần y nhìn động tác của Xuân Phong, không khỏi thắc mắc.

“Đương nhiên là có thể.” Xuân Phong cười thản nhiên.

“Lam Dịch, chút nữa ngươi lấy phần còn lại của tử liên, sắc chung với nấm linh chi mà ta đưa cho ngươi lúc nãy, đợi Vương gia giải độc xong thì cho ngài ăn.” Xuân Phong xoay người nói với Lam Dịch.

“Vâng”. Lam Dịch gật đầu đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-289.html.]

Nửa giờ sau, nước thuốc trong bồn dần sẫm lại, cuối cùng chuyển sang màu đen. Nhìn cảnh này, có thể đoán được lượng độc trong người Bách Lý Mặc Thần nhiều thế nào. Xuân Phong không thể tưởng tượng được một người phải gánh lượng độc thế này làm sao lại có thể kiên trì sống sót như hắn. Rốt cuộc là người nào lại có thể nhẫn tâm đến mức xuống tay tàn độc đến thế.

Đây chính là thời điểm quan trọng nhất, nàng phải tiến hành châm cứu lần 2, loại bỏ hết chất độc còn lại trong người hắn. Xuân Phong nhổ hết những cây ngân châm lúc nãy ra, khử trùng lại, rồi chuẩn bị châm cứu lần 2.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Lam Dịch vừa nghe đã biết có chuyện không hay, có người xâm nhập Vương phủ. Hắn nhìn thoáng qua bồn thuốc của Bách Lý Mặc Thần, rồi lại sốt ruột nhìn về bên ngoài. Không biết tình huống ngoài kia thế nào, bọn Huyền Dịch có chống đỡ được không. Đến cả trong mật thất còn nghe thấy tiếng đánh nhau, tức là trận chiến bên ngoài đã được một thời gian, đối thủ đã tiến gần đến toà lầu các.

Lam Dịch đứng canh ở cửa mật thất, tay nắm chặt trường kiếm, để phòng có người xông tới.

Xuân Phong cũng nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài, cố gắng tăng nhanh tốc độ bàn tay. Chỉ trong một nén nhang, Xuân Phong cũng châm xong, rốt cuộc có thể thở dài một hơi.

Giờ chỉ cần tiếp tục để Bách Lý Mặc Thần ngâm trong bồn thuốc nửa tiếng nữa là xong. Không biết người bên ngoài có thể kiên trì thêm khoảng thời gian này không. Tiếng động truyền đến quả thực là thảm thiết, không biết là của địch hay của mình. Nếu không phải nàng phải ở đây chăm sóc Bách Lý Mặc Thần, nàng đã lao ra ngoài kia cứu những người bị thương rồi.

Nghĩ đến đây, Xuân Phong lại lôi con d.a.o găm ra, nắm chặt trong tay phòng thân.

Nhìn thấy Xuân Phong cầm con d.a.o này, mắt Du thần y sáng lên, hoá ra con d.a.o này ở chỗ cô nương. Nó chính là vật bất ly thân của Vương gia từ trước đến nay, ông còn đang thắc mắc sao lâu rồi không thấy Vương gia dùng nó.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Chậc chậc, nha đầu này thật giỏi nha, vừa có y thuật cao minh, lại còn có thể thu phục Vương gia lạnh lùng của họ.

Du thần y không khỏi nhìn Xuân Phong với ánh mắt khác xưa.

 

Đúng lúc này, Xuân Phong đưa cho ông một cái chân nến, làm ông rơi vào mơ hồ, cô nương làm gì vậy? Muốn nhờ ông đốt nến sao?

“Cầm lấy cái này đi, coi như vũ khí.” Xuân Phong kiên định nói với Du thần y.

Kể từ sau khi Thuý Liên gặp nạn, Xuân Phong không thể chấp nhận được bất cứ ai bên cạnh bị thương nữa. Nàng cũng không muốn nếu lúc nữa có địch nhân tiến vào, họ lại có thêm một người nữa cần bảo vệ. Nên mọi người đều phải tự bảo vệ được mình. Nhưng nàng nhìn quanh cũng không tìm được thứ gì để phòng thân, đành phải đưa cho Du thần y thứ này.

Du thần y nghe Xuân Phong nói, không nói gì nữa, nghiêm túc cầm lấy chân nến, tất cả mọi người trong mật thất, ngoại trừ Bách Lý Mặc Thần đang ngâm mình trong bồn thuốc, đều giơ vũ khí lên, tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Xuân Phong cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm quá, dường như đã trôi qua cả nửa ngày, tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn chưa chấm dứt. Nhưng ít nhất nó đã nhỏ đi một chút so với hồi nãy. Lam Dịch vẫn nghiêm túc đứng canh ở cửa mật thất.

“Lam Dịch, căn lầu các này có cơ quan nào không?” Xuân Phong hỏi.

“Có mấy thứ, nhưng ngoài kia không nhiều người biết cách dùng.” Lam Dịch gật đầu với Xuân Phong. Chỉ có Vương gia là người duy nhất có thể sử dụng tất cả cơ quan, hắn cũng chỉ biết một ít.

“Mong là Huyền Dịch ở ngoài kia biết cách sử dụng những cơ quan này.” Xuân Phong thở dài một hơi.

Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, lòng bàn tay cầm d.a.o của Xuân Phong đã ươn ướt mồ hôi.

Nàng không sợ bản thân gặp chuyện gì, chỉ sợ Bách Lý Mặc Thần gặp chuyện. Đã kiên trì được đến lúc này, nếu xảy ra bất trắc gì, thì coi như công cốc.

Lúc này, tiếng đánh nhau bên ngoài đột nhiên dừng lại, cửa mật thất chậm rãi mở ra.

Loading...