Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 284

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:15:44
Lượt xem: 65

Trong cơn hoảng loạn, người này cùng Xuân Phong lăn lộn trên đất, hiện tại đã nằm trên đất không có phản ứng. Nhưng nhìn quần áo và dáng vóc, nàng có thể nhận ra đây là một người phụ nữ.

Xuân Phong ngồi xuống, kêu hai tiếng: “Này, ngươi có sao không? Ngươi có ổn không?” Thấy người này không có phản ứng, Xuân Phong mới cẩn thận lật người nàng lại.

“A, Thuý Liên tẩu tử, sao lại là tỷ.” Xuân Phong vừa nhìn thấy mặt người đang nằm, liền cả kinh hét lên.

Điều làm cho nàng hoảng sợ hơn là một mũi tên dài cắm vào bụng nàng ấy, mão vẫn chảy ra từ đó. Nhìn tình trạng này, xo biết mũi tên đã xuyên qua lá lách. Xuân Phong không dám di chuyển nàng, chỉ dám đặt nàng nằm xuống đất, kiểm tra thương thế của nàng một chút. Mũi tên cắm quá sâu, không thể rút ra được, nếu cố gắng rút ra, Thuý Liên tẩu tử sẽ chớt ngay lập tức.

Xuân Phong đau khổ rút túi ngân châm ra, cắm vào xung quanh vết thương của Thuý Liên để cầm máu, cố gắng kéo dài sinh mệnh cho nàng.

“Thuý Liên tẩu tử, tỷ kiên trì một chút.” Mắt Xuân Phong đã sớm đỏ hoe.

“Ừ.” Thuý Liên đã sớm thở không ra hơi. Chuỗi lăn lộn sau khi trúng tên càng làm cho vết thương của nàng nghiêm trọng hơn, nàng đã cảm giác được sinh mệnh dần dần rời khỏi mình. Tay chân nàng đang dần lạnh đi, báo cho nàng biết, nàng sắp phải rời khỏi thế giới này. Nhưng nàng không hề hối hận. Xuân Phong là ân nhân cứu nàng và bảo bảo, nếu hôm nay nàng không cứu Xuân Phong, cả đời này nàng sẽ không thể an tâm mà sống.

Chỉ là nàng không nỡ rời bỏ đứa con của mình, nó còn quá nhỏ thế mà đã mất đi tình yêu thương của mẹ. Sự luyến tiếc trong lòng giúp nàng giữ được hơi thở cuối cùng.

“Xuân Phong, đưa ta về nhìn Bảo ca được không?” Thuý Liên khó khăn nói.

“Được, được, ta sẽ mang tỷ về, tỷ kiên trì thêm một chút.” Xuân Phong vội gật đầu với nàng.

Lúc này, mưa tên đã dừng, nhóm Huyền Dịch đã bắt đầu giao chiến với đối phương.

Ngay khi cuộc chiến sắp đến hồi kết, Xuân Phong ra lệnh: “Không được để ai trốn thoát, giữ lại một người sống.”

Giọng nói của nàng lạnh lùng như tu la từ địa ngục. Những người chớt trước đó đều là thủ hạ của Bách Lý Mặc Thần, nàng còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng hiện tại lại liên luỵ đến cả Thuý Liên tẩu tử vốn không có nhiều quan hệ với nàng. Tỷ ấy vì cứu nàng mà xảy ra chuyện, nàng không thể chấp nhận được.

Rốt cuộc người đứng sau là ai, chỉ để lấy mạng của nàng mà coi thường tính mạng của những người này? Kiếp trước nàng làm cảnh sát, hận nhất là những người kẻ sát nhân, ngang nhiên cướp đi sinh mạng của người khác.

Nàng thề, bất kể người đứng đằng sau là ai, mặc kệ thân phận người đó thế nào, chỉ cần nàng chưa chớt, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nàng sẽ báo thù cho những người vô tội đã ra đi.

“Tuân lệnh.” Huyền Dịch nhận lệnh, động tác trên tay ngày càng sắc bén, cục diện bỗng nhiên nghiêng về một bên. Chỉ trong thời gian một chén trà, tất cả người của đối phương đều bị hạ, chỉ còn một người Huyền Dịch cố ý để lại. Huyền Dịch ra tay trước, đ.ấ.m vào má người đó, hắn liền phun ra bấy chiếc răng dính máo. Tử sĩ bình thường sẽ giấu độc trong khoang miệng, chỉ cần gặp chuyện bất trắc, chúng sẽ cắn độc. Chỉ cần một chút độc rỉ ra, đi xuống hầu họng, chúng sẽ mất mạng ngay lập tức.

Huyền Dịch ra tay trước, khiến cho người này không thể tìm chớt.

“Tốt lắm, để ý kỹ hắn, đừng để hắn chớt.” Xuân Phong gật đầu, lạnh lùng nói. Biểu tình trên mặt của nàng biểu thị tâm tình cực kỳ tồi tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-284.html.]

“Huyền Dịch, ngươi có thể giúp ta đưa Thuý Liên tẩu tử về không?” chỉ có khi nhìn về Thuý Liên, giọng nói của nàng mới ôn hoà một chút.

“Vâng.” Huyền Dịch cảm nhận được tâm tình của Xuân Phong, cúi người bế Thuý Liên lên, thi triển khinh công, đưa nàng trở về làng. Xuân Phong được những người khác hộ tống về thôn.

Huyền Dịch vừa ôm Thuý Liên vào nhà họ Trương, Xuân Phong cũng được người khác thả xuống sân.

Trương thẩm thấy con dâu bị một người đàn ông xa lạ đưa về, người đầy mão, không khỏi kinh hãi đánh rơi chiếc bát sứ trong tay.

Bà bước tới, gọi: “Thuý Liên, Thuý Liên, con làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?” thấy Thuý Liên nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, máo không ngừng chảy ra từ bụng, Trương thẩm bật khóc như một đứa trẻ, giọng nói run rẩy.

“Mẹ. . .” Thuý Liên hít một hơi, mở mắt ra, nhìn Trương thẩm rồi nhẹ nhàng gọi.

“Đây, mẹ đây.” Trưởng thẩm muốn bước lên làm gì đó, nhưng lại không biết phải làm thế nào, bàn tay hoảng loạn vuốt ve khuôn mặt Thuý Luên, không biết phải làm gì nữa.

“Thuỷ Liên tẩu tử, Bảo ca đến rồi.” Xuân Phong ôm đứa nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, chạy từ bên ngoài vào đến đứng cạnh giường.

"Mẹ " Vừa nhìn thấy Thuý Liên, Bảo ca vui vẻ hướng đôi tay trắng trẻo mập mạp về phía nàng. Cậu bé không hề biết đây là lần cuối cùng cậu được gặp mẹ.

“Chào con.” Thuý Liên dùng tia khí lực cuối cùng, vươn đôi tay gầy có chút lấm lem của mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bảo ca. Nàn mỉm cười dịu dàng: “Ngoan, Bảo ca ngoan nhé, sau này phải nghe lời bà nhé.” Nói xong, nước mắt nàng rơi xuống, đây là đứa con nhỏ của nàng, là chấp niệm cuối cùng trong lòng nàng.

“Thuý Liên, Thuý Liên, con làm sao vậy, sao lại đến nông nỗi này?” Trương thẩm thấy động tác của hai mẹ con, đã sớm khóc không thành tiếng, run rẩy hỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Xuân Phong, có chuyện gì vậy?” Trương thẩm quay người hỏi Xuân Phong.

“Trương thẩm, đều là lỗi của con. Tẩu tử là vì cứu con nên mới bị thương, đều là lỗi của con.” Xuân Phong áy náy, cúi đầu nói.

Lúc này, nàng chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c tràn đầy chua xót, buồn bực, cảm giác bị đè nén khiến nàng không thể nói nên lời. Cảm giác này thật khó chịu, nàng chưa bao giờ khó chịu thế này.

“Con?. . Thuý Liên?” Trương thẩm nhìn Xuân Phong, rồi lại quay lại nhìn Thuý Liên.

“Mẹ, đừng trách Xuân Phong. Nàng đã cứu hai mẹ con chúng con. Nếu hôm nay con không làm thế này, cả đời này con sẽ không được thảnh thơi mà sống. Bảo ca và mẹ ta sau này phải dựa vào muội rồi. Muội hãy chăm sóc họ giúp ta nhé.” Thuý Liên suy yếu nói với Trương thẩm xong, lại quay qua dặn dò Xuân Phong.

“Được, tỷ yên tâm, có ta ở đây, Trương thẩm và Bảo ca sẽ không sao.” Xuân Phong gật đầu thật mạnh, khoé mắt có một dòng nước lặng lẽ chảy xuống.

“Bảo ca. . .” Thuý Liên dùng tia khí lực cuối cùng nhìn về con trai, ôm cậu trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, gọi nhú danh của cậu lần cuối, rồi nhắm mắt lại.

Trương thẩm khóc thành tiếng, Xuân Phong cũng không thể kiềm chế được những giọt nước mắt chưa xót và áy náy.

Loading...