Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:13:51
Lượt xem: 78

 "Xin hỏi công tử có thể cho chúng ta quá giang một đoạn đường không, ca ca ta bị thương, cần tìm y quán, xe ngựa cả chúng ta bị lạc mất rồi, công tử có thể giúp chúng ta không?” Xuân Phong nhìn qua tấm rèm, có thể nhận ra người ngồi trong xe ngựa là một vị công tử.

Người trong xe nghe tiếng, cây quạt phe phẩy trong tay dừng lại một chút.

Phu xe quay đầu hỏi: “Công tử, chuyện này…?”

Xuân Phong nghe thấy người trong xe gấp quạt lại, sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên: “Cho họ lên đi.”

“Vâng, công tử.” phu xe không hề ngạc nhiên trước quyết định của chủ nhân, dường như việc này đã xảy ra thường xuyên.

“Đa tạ công tử, ân tình hôm nay của công tử, Xuân Phong nhất định sẽ báo đáp.” Xuân Phong được đồng ý, cao hứng cảm tạ, rồi quay người đỡ Huyền Dịch lên xe. Phu xe thả một bệ gỗ xuống để hai người tiện trèo lên.

Huyền Dịch bị thương nên Xuân Phong để hắn lên trước, khi hắn vừa vén rèm xe lên, thân thể có chút cứng ngắc, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn nhanh chóng trấn định lại, Xuân Phong đỡ hắn ngồi xuống. Xuân Phong cũng lên xe, vội ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng đã quá mệt mỏi rồi.

“Cô nương, đã lâu không gặp.” giọng nói thanh thuý của vị công tử truyền đến, Xuân Phong sửng sốt, giọng nói này có chút quen thuộc.

Nàng bất giác quay qua nhìn.

Đây không phải là... Không phải là bóng dáng nàng thấy ở Kinh thành sao?

Hắn hình như là công tử Hướng gia, Hướng Cẩm Minh, đúng là hắn sao? Hướng gia chỉ là một thương hộ nhỏ ở Vân huyện, hắn đến Kinh thành làm gì?

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nàng và hắn gặp nhau vài lần, giờ lại tái ngộ trên xe ngựa của hắn, Xuân Phong cũng không biết đây có phải là duyên phận không.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, sao Hướng công tử lại có thời gian đến Kinh thành vậy?” Xuân Phong thấy hắn đã nhìn ra, cũng không né tránh mà thẳng thắn hỏi.

“Có chút việc nhà!” Hướng Cẩm Minh bình tĩnh trả lời.

Trên người hắn thoang thoảng một mùi hương thơm mát, không bị bệnh tật quấn thân, trông hắn càng thêm sáng sủa, ấm áp.

Lúc nghe thấy giọng Xuân Phong, hắn đã có chút ngờ ngợ, nhưng nhìn đến Huyền Dịch đứng cạnh, hắn đã chắc chắn Xuân Phong là người đó. Nên hắn tranh thủ lúc Xuân Phong không phòng bị, nói một câu “đã lâu không gặp.” muốn xác nhận lại một lần nữa xem nàng có phải là nữ nhân cứu mình ngày đó không. Quả nhiên hắn đoán không sai.

“À, vậy là Hướng công tử đang về Vân huyện sao?” Xuân Phong không nhịn được mà hỏi thêm một câu.

“Đúng vậy, không ngờ lại có thể gặp được cô nương. Thật là quá may mắn. Ân cứu mạng của cô nương, Cẩm Minh còn chưa có cơ hội báo đáp.” Hướng Cẩm Minh nhẹ nhàng nói.

 "Ha ha, không có gì!" Xuân Phong cười nói.

Lúc đó nàng bất đắc dĩ xông vào nhà hắn chưa bệnh, giờ nghĩ lại có chút buồn cười.

“Ở đây ngươi có đồ ăn, nước uống gì không?” Xuân Phong ngẩng đầu, ngượng ngùng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-277.html.]

“Là Cẩm Minh sơ suất, cô nương bị lạc ở đây, chắc đã đói bụng, ta có chút điểm tâm, cô nương ăn tạm trước, đợi đến trạm dừng chân, Cẩm Minh sẽ đãi cô nương một bữa thật lớn.” Hướng Cẩm Minh có chút ảo não vì sự trì trệ của mình, ngượng ngùng nói với Xuân Phong.

“Không cần, chỉ cần thế này thôi.” Xuân Phong cười tiếp nhận điểm tâm và bình nước từ Hướng Cẩm Minh.

Nàng xoay người nhét vào tay Huyền Dịch, ban đầu hắn còn muốn từ chối, định nói gì đó, nhưng sau đó, nhìn thấy ánh mắt ra lệnh của Xuân Phong, hắn lại nuốt mấy lời đó xuống.

Xuân Phong hài lòng gật đầu: "Ngươi bị thương, mất nhiều máo, ăn chút đi, còn khôi phục thể lực.”

Hắn không đáp lại, chỉ yên lặng cầm điểm tâm và nước trong tay, lặng lẽ ăn. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm ấm áp như vậy.

Hướng Cẩm Minh thấy Xuân Phong đưa mấy thứ cho Huyền Dịch, ánh mắt không khỏi thâm trầm. Nếu hắn không nhầm, trong ánh mắt của người đàn ông nhìn Xuân Phong đầy tôn kính, địa vị của hắn chắc chắn thấp hơn của Xuân Phong. Nhưng Xuân Phong lại đích thân xin đồ ăn cho hắn, nhìn qua có chút vô lý.

Hướng Cẩm Minh còn có suy nghĩ, có khi nào Xuân Phong là một vị tiểu thư của gia đình nào đó, bỏ trốn cùng với thị vệ của mình. Nhưng suy nghĩ này lập tức bị bác bỏ. Người yêu bỏ trốn sẽ không nhìn Xuân Phong với ánh mắt cung kính như vậy.

Nghĩ đến đây, Hướng Cẩm Minh lắc lắc đầu, từ lúc nào hắn lại thích đi suy đoán chuyện riêng tư của người khác như vậy.

Xuân Phong thấy không khí trong xe có chút miễn cưỡng, liền tìm chuyện nói.

"Bệnh của Hướng công tử hiện đã khỏi hẳn chưa?”

Lần trước Xuân Phong xuất hiện, nàng khí chất cường đại, thần bí như tiên nữ. Lần này, tuy có chút thất thố, nhưng lại là bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm người ta muốn bảo vệ.

“Ta đã khỏi rồi, đều là nhờ cô nương.” Hướng Cẩm Minh gật đầu.

“Khỏi là tốt rồi.” Xuân Phong gật đầu, không nói tiếp, khoang xe lại lâm vào một mảnh trầm mặc, chỉ còn lại tiếng ăn uống nho nhỏ của Huyền Dịch.

Sau khi ăn mấy miếng bánh ngọt và uống nước, Huyền Dịch đưa bánh cho Xuân Phong: “Ta no rồi, ngài có muốn ăn không?”

“À, ừ.” Xuân Phong gật đầu, nhận lấy điểm tâm, bỏ một miếng vào miệng.

Hướng Cẩm Minh theo dõi tương tác của họ, càng bối rối không biết mối quan hệ giữa họ là gì, nhưng hắn là người có lễ giáo, nên cũng không tò mò ra mặt.

Thậm chí hắn cũng không hỏi Xuân Phong xảy ra chuyện gì mà biến thành bộ dạng này, chỉ phe phẩy quạt mà ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Cơn gió từ chiếc quạt thoang thoảng phả vào mặt Xuân Phong, làm cho nàng dễ chịu, dần dần tựa vào thành xe mà ngủ.

Thấy thế, Hướng Cẩm Minh muốn đỡ Xuân Phong để nàng dựa vào người hắn ngủ, nhưng Huyền Dịch ngăn hắn lại. Huyền Dịch nhẹ nhàng đỡ Xuân Phong nằm dựa về phía hắn, còn lấy một chiếc bọc nhỏ kê đầu cho nàng để nàng thoải mái hơn.

Còn hắn ngồi xuống dưới sàn xe. Xe ngựa tuy ràng lớn, nhưng cũng không đủ chỗ cho một người cao lớn như hắn, hắn chỉ có thể co chân lại, mới có thể ngồi thoải mái.

Thấy động tác cẩn thận của Huyền Dịch, Hướng Cẩm Minh rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Không biết hai vị là mối quan hệ gì?”

Loading...