Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 278

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:14:09
Lượt xem: 68

“Huynh muội!” Huyền Dịch nhìn Hướng Cẩm Minh một cái, nể tình hắn cho mình đi nhờ xe, lạnh lùng nói ra hai chữ.

Trước đó, lúc Xuân Phong chặn xe có nói là ca ca bị thương, hắn cũng nghe thấy, nên tất nhiên hắn sẽ theo lời Xuân Phong.

“Sao Cẩm Minh lại thấy 2 người giống chủ tớ hơn.” Hướng Cẩm Minh tiếp tục hỏi, chiếc quạt không biết vô tình hay cố ý mà quạt gió về phía Xuân Phong.

“Thật sao, công tử thấy giống thế nào?” Huyền Dịch nhìn chằm chằm Hướng Cẩm Minh, bình tĩnh nói.

“Ánh mắt. Ánh mắt công tử nhìn vị cô nương này không giống giữa huyh muội, rõ ràng là có sự tôn kính.” Hướng Cẩm Minh thẳng thắn nói.

“Đúng vậy, ngài ấy là người đáng kính, một muội muội đáng kính trọng.” Huyền Dịch nhìn về Xuân Phong đang ngủ ngon, chậm rãi, chân thành nói. Cả đêm hôm qua ngài không được ngủ, hôm nay còn phải bôn ba mệt nhọc, chắc là mệt lắm rồi.

“Cô nương đây thiện lương từ bi, đúng là người đáng tôn kính.” Hướng Cẩm Minh cũng nhìn qua Xuân Phong, lẳng lặng nói.

Huyền Dịch không trả lời hắn, xe ngựa một đường yên tĩnh đi đến một thành thị trấn nhỏ khác, Khúc Thành!

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Xuân Phong dụi mắt, ngồi dậy, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta mệt quá nên ngủ quên.”

“Không sao, cũng muộn rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đã.” Hướng Cẩm Minh nhìn Xuân Phong, cười dịu dàng.

“Ừ.” Xuân Phong gật đầu, nhìn về Huyền Dịch: “Ngươi khoẻ hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ trước đã.” Huyền Dịch gật đầu.

Vì Huyền Dịch bị thương, Xuân Phong quyết định nghỉ lại đây 2 ngày. Huyền Dịch cần hồi phục, cũng cần điều động thêm nhân lực từ Kinh thành.

Hướng Cẩm Minh vốn đang vội vàng trở về, thấy Xuân Phong nói ở lại, cũng quyết định nán lại thêm, làm bạn đồng hành cùng Xuân Phong.

Hai ngày sau, thương thế của Huyền Dịch đã tốt lên, thể lực cũng phục hồi, cả đoàn lại chuẩn bị lên đường.

“Chưởng phòng, tình tiền phòng Thiên số 1 và số 2.” Xuân Phong đến quầy, nói với chủ quán trọ.

“Vâng, xin chờ một chút.” Chưởng quầy nghe Xuân Phong kêu tính tiền, liền lật sổ, gạt gạt bàn tính.

“Vị khách quan này, tổng cộng hai phòng thượng đẳng là 2 lượng bạc.” Chưởng quầy tính toán xong, ngẩng đầu nói với Xuân Phong với vẻ mặt nịnh nọt.

“Ừ.” Xuân Phong gật đầu, chuẩn bị lấy tiền ra, lại bị một chiếc quạt gấp tinh xảo chặn lại.

“Không cần, để tại hạ thanh toán. Coi như một chút tâm ý báo đáp ân cứu mạng của cô nương.” Hướng Cẩm Minh thu chiếc quạt lại, khiêm tốn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-278.html.]

“Không cần, chút bạc này ta vẫn có. Hơn nữa, chỉ dùng 2 lượng bạc để báo đáp ân cứu mạng, thiếu gia quá keo kiệt rồi.” Xuân Phong cười cười lôi tiền ra, Hướng Cẩm Minh nghe xong cũng không thể phản bác được, đành để Xuân Phong trả tiền phòng.

Xuân Phong rời khỏi quán trọ, lên chiếc xe mới mua. Huyền Dịch bị thương nên nàng để hắn ngồi trong xe cùng mình. Nàng là người hiện đại, không quan tâm mấy quy tắc quy củ giữa nam nữ, chỉ cần họ trong sạch là được. Cũng may vị Vương gia ghen tuông bá đạo không ở đây, nếu không, mới sáng sớm, Huyền Dịch sẽ bị đá bay khỏi xe, vết thương cũ mới chồng chất.

Huyền Dịch đã viết thư thông báo cho Vương gia chuyện xảy ra với Xuân Phong, nhưng hắn cũng không biết Vương gia hiện đang ở đâu, có thể nhận được thư mình viết hay không.

Giống như có hẹn trước, xe ngựa của Xuân Phong vừa chậm rãi xuất phát, xe của Hướng Cẩm Minh cũng lăn bánh theo sau. Xuân Phong đi thẳng về thôn Đại Hà, không dừng giữa đường nữa, Hướng Cẩm Minh về đến thị trấn thì dừng lại, hẳn là về nhà.

Nếu đến đây mà còn theo nữa, chắc Huyền Dịch đã không nhịn được mà đuổi người rồi.

 ...

Sa mạc Mặc Lan quốc.

ở giữa sa mạc vàng óng là một ngọn tuyết sơn đứng lặng lẽ, không khỏi làm cho người ta cảm thấy thần bí khó lường. Dưới chân ngọn núi là một dòng nước mát lạnh chảy từ đỉnh xuống, ngọt lành mát mẻ.

Nó là nguồn cung cấp nước duy nhất cho sa mạc này, cũng tạo nên một ốc đảo. Nhìn từ xa, ốc đảo giống như một viên ngọc xanh lấp lánh, đầy sức sống giữa sa mạc

Bách Lý Mặc Thần đứng trên đụn cát cao, hướng mắt nhìn về ngọn núi phủ tuyết trắng trước mặt.

Hắn bôn ba trên sa mạc cả tháng nay, cái nắng như thiêu như đốt đã làm da hắn đen sạm xuống. Nhưng nhìn hắn thế này lại càng hoang dã, nam tính hơn, càng làm cho người ta mê muội.

Nếu Xuân Phong thấy hắn lúc này, chắc hẳn sẽ thấy hắn rất ngầu.

Họ đến đây đã được 3 ngày, vẫn đang ẩn nấp tìm cơ hội tiến vào ngọn núi để lấy Băng Hoả Tử Liên.

Tuyết sơn rất lớn, lại rất dốc, sau khi thám thính, họ tìm được một con đường có thể tiếp cận ngọn núi một cách an toàn và nhanh nhất, nhưng sơn đạo này luôn có người canh gác.

Hàng ngày ở đây đều có lính canh, mấy hôm nay họ đợi ở đây, đã quan sát được thời gian đổi ca của chúng. Đêm nay chính là cơ hội xuống tay tốt nhất, chỉ cần đợi đến tối.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, là trở ngại lớn nhất của cả đoàn. Để không bị phát hiện, họ không thể đốt lửa sưởi ấm, chỉ có thể đứng hứng gió lạnh. May mà người dẫn đướng của họ đã trang bị cho họ áo bông, họ mới có thể miễn cưỡng vượt qua cái lạnh này.

Bách Lý Mặc Thần mặc một chiếc áo bông dày, ngồi ngay ngắn dưới đất, vận công tránh lạnh.

Bây giờ đã là nửa đêm, chắc cũng sắp đến giờ, Bách Lý Mặc Thần mở mắt ra, lấy từ trong n.g.ự.c ra một bức tượng gỗ sáng bóng, nhẹ nhàng nói gì đó, rồi lại đặt về chỗ cũ.

Sau khi liếc nhìn trời, hắn ra lệnh và từ từ dẫn người của mình di chuyển về phía chòi canh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sắp đến giờ đổi ca, hai tên thị vệ lúc này đang ngáp dài, đi tới đi lui, giống như chỉ cần dừng lại chúng sẽ ngủ mất. Một lúc sau, đến giờ thay ca, hai người nhìn nhau rồi xoay người rời đi. Lợi dụng khoảnh khắc này, Bách Lý Mặc Thần và một nhóm 4, 5 người bay qua, hướng thẳng về phía ngọn núi.

Hai người đến thay ca xuất hiện ngay sau khi nhóm của Bách Lý Mặc Thần biến mất vào màn đêm. Họ nhìn quanh, không cảm nhận được gì bất thường, liền ngáp ngắn ngáp dài đi lại giống như hai người trước đó. Gió núi rất lạnh, Bách Lý Mặc Thần vừa lao đi, vừa dùng tay thắt chặt lại quần áo trên người, vận công tiến thẳng lên đỉnh núi.

Loading...