Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:13:36
Lượt xem: 69
Đi được một lúc, Xuân Phong mới phát hiện, lúc nãy hai người đi xa quá đi, người ta dùng khinh công để di chuyển, nàng chỉ dùng hai chân, đi không biết bao giờ mới đến.
Nhưng lúc này, không muốn cũng phải cố mà đi, nàng đang ở trong rừng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Xuân Phong đi lần theo trí nhớ, đến tảng sáng mới quay lại chỗ xe ngựa. Con ngựa đã quá hoảng sợ khi trận chiến xảy ra, dứt đứt dây cương mà chạy, chỉ để lại khung xe trơ trọi.
Trên mặt đất đầy những *ác **ết đẫm máo, tất cả đều đang rất mới, máo còn chưa kịp đông lại. Nhìn những **I **ể này, Xuân Phong hoàn toàn tưởng tượng được trận chiến sau khi nàng rời đi khốc liệt thế nào.
Xuân Phong thăm dò mấy người, đều đã chớt, hơn nữa còn rất thảm. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác tội lỗi, những người này đều chớt để bảo vệ nàng. Xuân Phong đứng ở giữa đám **I **ể, không thấy bóng dáng Huyền Dịch ở đâu, không biết hắn ra sao rồi.
Nàng dẫm lên vết *áo, đi đến phía xe ngựa, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn nửa nằm nửa ngồi cạnh bánh xe, cả người đầy máo. Nàng kiểm tra vết thương, chẩn mạch, phát hiện hắn vẫn còn sống, lúc này mới thở ra một hơi. Cuối cùng cũng còn một người còn sống, coi như có chút an ủi. Huyền Dịch theo nàng đã 1, 2 năm, tình cảm của nàng với hắn cũng gần như là tình bạn. Từ tận đáy lòng, Xuân Phong không muốn hắn gặp chuyện chút nào. May quá.
“Huyền Dịch, Huyền Dịch, ngươi có sao không, có thể mở mắt ra không?” Xuân Phong ôm đầu Huyền Dịch, gọi hắn.
“Chủ tử, chủ tử, người không sao chứ?” Huyền Dịch nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi mình, không khỏi mở to mắt nhìn qua. Cảnh tượng này làm cho hắn kinh hỉ, là chủ tử, ngài không sao, thật may quá. Nếu ngài xảy ra vấn đề gì, hắn làm sao có thể giải thích với Vương gia, hắn cũng không có tư cách sống sót nữa.
Huyền Dịch cố gắng ngồi dậy, nhưng bị Xuân Phong chặn lại.
“Đừng cử động, ngươi đang bị thương, cần băng bó. Ngươi nằm xuống đi, ta băng bó cho ngươi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ở đây không an toàn.” Xuân Phong ép Huyền Dịch xuống đất rồi nói.
"Vâng!" Huyền Dịch ngoan ngoãn phối hợp Xuân Phong, trầm giọng nói.
Xuân Phong phát hiện các vết thương của Huyền Dịch đều là vết thương nông, chỉ có một sô vết sâu hơn một chút, vẫn đang rỉ máo, hơn nữa, thời gian chiến đấu quá dài, thể lực tiêu hao, nên hắn mới thành dạng này.
Xuân Phong cho Huyền Dịch một viên bỏ huyết, rồi nhanh tay xử lý vết thương cho hắn.
Hai người ngồi nghỉ ngơi một lát, Xuân Phong lại hỏi: “Ngươi còn kiên trì được không? Chúng ta phải rời đi thôi”
"Được, ta không sao!" Huyền Dịch có chút khó khăn trả lời.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Tốt, đi thôi!" Xuân Phong nói, tiến lên đỡ Huyền Dịch đứng dậy.
Thân thể Huyền Dịch cứng đờ một chút, nhưng sau đó, hắn liền mặc Xuân Phong giúp đỡ. Không còn cách nào khác, nếu thật sự chỉ dựa vào sức lực của hắn, hắn căn bản không kiên trì được lâu nữa. Cả một đêm **ém giớt, hơn nữa còn quá lo lắng cho tình huống của Xuân Phong, hắn đã sớm tiêu hao hết tinh lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-276.html.]
Xuân Phong đỡ Huyền Dịch chậm rãi đi ra đường lớn. Trước đó, đám áo đen đã đẩy bọn họ vào trong rừng tương đối xa, nên dù trận chiến khá kịch liệt, cũng không ai phát hiện ra.
Ra đến đường lớn, Xuân Phong an tâm hơn nhiều. Ở đây nhiều người qua lại, những người đó sẽ không thể hành động trắng trợn.
Xuân Phong cẩn thận đặt Huyền Dịch ngồi xuống một gốc cây lớn, nàng đứng trên đường, nhìn xem có xe ngựa nào có thể cho họ đi nhờ không. Môi Huyền Dịch lúc này đã có chút khô khốc, trắng bệch, bọn họ cần nhanh chóng bổ sung năng lượng, nghỉ ngơi thật tốt.
Huyền Dịch nhìn Xuân Phong đứng dưới ánh nắng chói chang, lòng tràn ngập áy náy và cảm giác thất bại.
"Chủ tử, xin lỗi ngài, là Huyền Dịch vô dụng, để ngài phải vất vả.” Huyền Dịch giọng nói khô khốc, nói với Xuân Phong.
“Ngươi đang nói gì vậy, ngươi vì bảo vệ ta mới thế này, nếu ta không cứu ngươi, ta làm sao có thể đối diện với lương tâm của mình. Nếu ngươi áy náy như vậy, thì mau mau khoẻ lại, làm việc chăm chỉ cho ta, đừng làm ta thất vọng.” Xuân Phong thấy Huyền Dịch nói vậy, quay sang mắng.
Huyền Dịch chua xót trong lòng, hắn vậy mà cũng có ngày yếu ớt đến mức để một nữ tử cứu mạng. nhưng điều này càng làm cho hắn thấy được sự thiện lương và trọng tình trọng nghĩa của Xuân Phong. Người như vậy mới xứng đáng làm Diêu Vương phi của bọn hắn.
Huyền Dịch thầm quyết định trong lòng, vị Vương phi này hắn đã công nhận, nếu có ai không phục nàng, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
“Chủ tử, đêm qua sao ngài trốn thoát được vậy” Huyền Dịch thấy không có ai đi đến, liền hỏi Xuân Phong.
“Ta? Đương nhiên là ta có vũ khí bí mật, ta đã sớm hạ độc trên người, chờ những người đó đến mắc câu thôi. Tiếc là không moi được gì từ miệng hắn.” Xuân Phong thấy hắn hỏi, xoay người bước về bóng cây ngồi một lúc rồi nói.
“Ngươi có nhận ra không, tối qua là 2 nhóm người độc lập. Hơn nữa, nhóm thứ 2 là người rất có thực lực. Nếu không phải độc của ta lợi hại, e là ta không thể thoát được.”
“Đúng vậy, không biết được ở đâu lại có một nhóm người được huấn luyện bài bản, thực lực cường đại như vậy ở gần Kinh thành, việc này ta phải nhanh chóng báo cáo với Vương gia.” Huyền Dịch cũng gật đầu. Những chuyện Xuân Phong nói, hắn cũng đã sớm nhận ra.
Người có thể bồi dưỡng ra một nhóm tử binh chất lượng như vậy, không thể khinh thường. E là chuyện này sẽ là chuyện dây mơ rễ má, rốt cuộc là ai muốn giớt, muốn bắt chủ tử của hắn?
Huyền Dịch không ngừng suy nghĩ.
Trong lúc 2 người đang trầm tư suy nghĩ, Xuân Phong đột nhiên nhảy dựng lên: “Huyền Dịch, ngươi xem, phía trước có xe ngựa . May quá, có xe đến.”
Huyền Dịch vừa nghe cũng ngẩng đầu lên nhìn, quả thực là có một chiếc xe ngựa đang chạy đến.
“Dừng lại, dừng lại!" Xuân Phong chạy đến giữa đường, dang tay ra chặn xe lại.
Xe ngựa đi không quá nhanh, chậm rãi dừng lại trước mặt nàng.