Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 270

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:12:06
Lượt xem: 75

Mấy hôm sau, Xuân Vũ mang chiếc đệm nhỏ đến, Xuân Phong đặt lên mấy chiếc xe đẩy kỳ lạ, một chiếc xe đẩy trẻ con liền hiện lên trước mặt mọi người.

Trong dịp lễ thất tịch trước đó, Xuân Phong có để ý đến những gia đình có con nhỏ, phải bế theo, vừa bất tiện lại mệt mỏi, nên đã nghĩ đến thứ này. Cấu tạo của nó không quá phức tạp, chỉ cần một số khớp nối là được, Xuân Phong còn thiết kế thêm một tấm che có thể thu vào. Nàng chỉ cần miêu tả đơn giản, Phú Quý đã làm ra thành phẩm. Vì đây là sản phẩm dành cho trẻ em nên Xuân Phong yêu cầu Phú Quý đánh bóng nhẵn toàn bộ, đồng thời phe phủ những chỗ có thể va đập với trẻ. Một chiếc xe đẩy hoàn toàn bằng gỗ tinh xảo, với chiếc đệm xinh đẹp, thoạt nhìn thật là đẹp mắt  ra đời. Nếu để nó ở thế kỷ 21, có thể xem là một tác phẩm nghệ thuật.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong, Xuân Phong giao cho Phú Quý và thủ hạ của hắn làm những việc còn lại. Do trong cửa hàng ngoài Phú Quý ra thì đều là người mới, vẫn cần thời gian học việc, đồ đạc trong tiệm chỉ do mình Phú Quý làm, cho nên chắc phải 1, 2 tháng nữa mới khai trương được. Bên cửa hàng thêu còn phiền phức hơn, không thể sớm hoàn thành. Vì vậy, Xuân Phong quyết định tranh thủ chọn chỗ mở chi nhánh và quay về thôn Đại Hà xem mọi thứ phát triển thế nào.

Từ hôm đi chợ mua dưa hấu, nàng đã muốn trở về rồi, nhưng mãi vẫn chưa có thời gian.

Hiện tại mọi thứ đã được an bài xong xuôi, Xuân Phong muốn quay về thăm. Nàng muốn xem căn nhà ở quê thế nào, dù sao đó cũng là tài sản đầu tiên mà nàng vất vả xây dựng, cũng chính là nơi đầu tiên nàng đặt chân đến kể từ khi đến đây.

"Mẹ, mọi thứ trong cửa hàng đã sắp xếp xong rồi, mấy hôm nữa con muốn về thăm quê một chút.” Cả nhà đang ăn tối, Xuân Phong mở miệng nói với mẹ.

“Trở về? Sao đột nhiên con lại muốn trở về?” mẹ Xuân Phong tò mò hỏi.

“Chúng ta đi cũng được nửa năm rồi, cũng nên về xem thế nào. Tầm này chắc dưa hấu cũng cho quả rồi, con muốn về xem trưởng thôn và mọi người làm thế nào, nếu được, con sẽ vận chuyển một ít đến đây, bán ở Phiêu Hương Cư, đảm bảo là sẽ đắt hàng.” Xuân Phong buông bát, nói về kế hoạch của mình.

“Con cũng muốn mở thêm một chi nhánh của Phiêu Hương Cư, nên nhân tiện đến chỗ khác khảo sát một chút, xem tình huống thế nào.” Xuân Phong nói ra suy nghĩ của mình, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến mọi người.

“Mở chi nhánh sao?” mẹ Xuân Phong nhắc lại. “Vậy thì tốt quá, nhưng thời gian này chúng ta có mở nhiều cửa hàng quá không?” bà có chút lo lắng hỏi.

“Chuyện mở chi nhánh không phải là chuyện gấp. Con chỉ đi khảo sát trước thôi, nếu có thể mở cũng phải cần thêm chút thời gian, ít nhất cũng phải đến lúc chúng ta tích thêm đủ tiền đã.” Xuân Phong mỉm cười giải thích. Mẹ nàng đã lớn tuổi, không khỏi sẽ lo lắng nhiều hơn các nàng.

“Ừ, nhưng hiện mọi người đều quá bận, con về một mình có ổn không?” bà lại lo lắng chuyện khác.

“Ừ, đúng rồi, muội đi một mình có an toàn không?” Xuân Vũ cũng tiếp lời.

“Không thì để đệ về cùng tỷ đi. Ông đã dạy võ cho đệ, đệ có thể bảo vệ tỷ.” Xuân Sinh cũng buông bát xuống, đứng lên, làm ra một tư thế mạnh mẽ.

“Được rồi, mọi người không cần lo lắng đâu. Đừng quên ta chỉ là một nữ tử, nhưng ta biết y thuật, còn có không ít vũ khí bí mật đâu.” Xuân Phong cười nịnh nọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-270.html.]

“Còn đệ, đệ lo mà học hành chăm chỉ đi. Mấy kiến thức y học ta dạy cho đệ, đệ muốn trả lại cho ta rồi đúng không?” Xuân Phong gõ nhẹ vào đầu Xuân Sinh.

“Không đâu, Nhị tỷ, đệ hàng ngày vẫn bắt mạch cho Bảo Sinh xem tình hình hồi phục của đệ ấy đó. Đệ cũng chữa được bệnh ho cho ông rồi.” Xuân Sinh ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.

“Ây dô, đệ bắt đầu chẩn mạch kê đơn cho người khác từ lúc nào vậy? Ta mở một phòng khám cho đệ nhé.” Xuân Phong trêu chọc.

“Không cần, tiểu công tử ta đây vẫn đang muốn chăm chỉ học tập, không có thời gian làm mấy thứ đó. Đợi ta học hành thành tài đã.” Xuân Sinh nghiêm túc vỗ n.g.ự.c nói. Thân hình non nớt kia của cậu, lại làm động tác trưởng thành như vậy, không khỏi làm cho người khác bật cười.

“Nhóc con, lại đi học mấy thứ linh tinh rồi.” Xuân Phong búng một cái lên trán cậu.

Tiểu tử này mới đến Kinh thành không được bao lâu, mà đã càng ngày càng láu cá. Xuân Phong nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

5 ngày sau, chiếu chỉ sắc phong Xuân Phong làm quận chúa của Hoàng thượng mới đến. Vì là chiếu chỉ sắc phong, liên quan đến Hoàng thất nên thời gian chuẩn bị khá lâu. Xuân Phong được phong làm Quận chúa nên cũng được ban thưởng một ngôi nhà ở Kinh thành. Ngôi nhà này tuy nhỏ hơn của các Vương gia nhiều, nhưng chắc phải rộng gấp đôi chỗ Xuân Phong đang ở.

Xuân Phong nghĩ thầm, nếu biết Hoàng thượng sẽ ban cho nàng một ngôi nhà, nàng sẽ để dành số tiền mua nhà này, đủ để mở mấy chi nhánh rồi.

Lễ sắc phong của Xuân Phong khá lớn, thái giám dẫn theo một đoàn người tiến vào nhà Xuân Phong, đọc chiếu chỉ trước mặt mọi người:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đoàn gia có một cô con gái đức hạnh, thông minh tuệ trí. Có công cứu Hoàng tự ở ngự hoa viên, ban thưởng phong làm Giai Dao quận chúa. Ban thưởng Minh Châu phủ. Khâm Thử! Giai Dao quận chúa tiếp chỉ, tạ ơn.”

Sau khi thát giám cao giọng đọc thánh chỉ, hắn xoay người, ôn hoà nói với Xuân Phong.

“Giai Dao lĩnh chỉ, tạ long ân. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Xuân Phong nhận lấy thánh chỉ, nâng qua đầu, cung kính tạ ơn. Phía sau nàng, mọi người cũng cúi đầu tạ hơn.

“Làm phiền công công đi một chuyến rồi, mời ngài vào nhà uống tách trà.” Xuân Phong đứng dậy, khách khí nói với vị thái giám.

“Không dám, nô tài còn phải về phụng mệnh Hoàng thượng, không dám nán lại lâu, đa tạ ý tốt của Giai Dao quận chúa.” Thái giám hơi cúi người, cung kính nói với Xuân Phong. Nếu là trước kia, hắn sẽ không có thái độ này, nhưng hiện tại thân phận Xuân Phong đã khác, đã là chủ tử của hắn.

Một nô tài như hắn sao có thể làm càn trước mặt chủ tử. Xuân Phong thấy hắn cự tuyệt cũng không ép, lấy ra một túi bạc đã chuẩn bị trước, đưa cho hắn.

“Vậy ta cũng không giữ công công ở lại nữa. Bạc này coi như biếu công công uống chén trà đi.”

Loading...