Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 269
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:11:52
Lượt xem: 82
"Chủ tử, người đã về.” Xuân Phong vừa vào cửa, Huyền Dịch đã nhảy ra ngoài, lo lắng hỏi.
“Sao thế, có việc gì gấp à?” Xuân Phong lơ đễnh nhấp một ngụm nước, hỏi lại.
“Hôm nay ở ngự hoa viên xảy ra chuyện, người có gặp phiền toái không?” Huyền Dịch nhíu mày hỏi.
“Hả? Chuyện ở ngự hoa viên?”
Xuân Phong bối rối, chuyện ở ngự hoa viên hắn cũng biết rồi ư, thông tin thật là nhanh nhạy. Nhưng ở đó nàng cũng không làm việc gì sai trái, sao lại có thể gặp phiền phức?
“Vâng, hôm nay ngài cứu Kim quý nhân ở ngự hoa viên, đắc tội với Vân phi, thuộc hạ còn sợ người bị ngài ấy gây phiền toái.” Huyền Dịch thấy biểu tình Xuân Phong không có gì khác lạ, cũng biết là nàng không gặp phải chuyện gì.
“Thông tin của các ngươi thật là nhanh nhạy, chuyện gì cũng biết.” Xuân Phong cười nói.
“Vương gia đã căn dặn phải để ý kỹ càng. Buổi trưa đã có tin truyền về rồi, nhưng mãi lại không có thêm tin gì, thuộc hạ còn tưởng người đã. . .” Huyền Dịch ngượng ngùng nói, không biết sau đó xảy ra chuyện gì mà mãi không có tin truyền ra.
“Còn tưởng ta làm sao? Tưởng ta bị *ắt *ạt sao? Ngươi nghĩ ta là người dễ bị *ắt *ạt thế sao?” Xuân Phong tà tà liếc hắn một cái, có chút đắc ý nói.
“Tất nhiên là không ai dám ức h.i.ế.p người.” Huyền Dịch cười nịnh nọt, lấy ra một phong thư trong ngực, đưa cho Xuân Phong: “Đây là của chủ tử gửi về từ bên kia, mới đến xong.”
“Thế sao, đưa ta xem nào.” Thấy là thư của Bách Lý Mặc Thần, Xuân Phong liền hứng thú, xé bao thư rồi đọc luôn. Phong thư không quá dày, chỉ có 2,3 trang, nhưng mỗi chữ đều đong đầy nỗi nhớ và tình cảm của hắn.
Trong thư, Bách Lý Mặc Thần nói rằng họ đã sắp đến Mặc Lan quốc, đồng thời kể cho Xuân Phong nghe về những cảnh đẹp, những điều thú vị trên đường đi. Hắn dặn nàng phải chiếu cố bản thân thật tốt, không để ai khi dễ. Nếu có người dám ức h.i.ế.p nàng, nàng hãy đứng lên phản kháng, yên tâm vì luôn có hắn chống lưng. Hắn còn bảo nàng đừng lo lắng cho hắn, nhưng nhất định phải nhớ hắn thật nhiều. Còn hắn, mỗi lần nhìn bức tượng gỗ nhỏ, hắn sẽ như được nhìn thấy nàng, hắn sẽ cảm thấy như nàng luôn ở bên hắn.
Lời lẽ trong lá thư tựa như những tin nhắn trò chuyện giữa đôi tình nhân khiến Xuân Phong tràn đầy ngọt ngào.
Đọc thư xong, Xuân Phong vui vẻ cầm bút viết thư trả lời, lại phát hiện Huyền Dịch vẫn ở trong phòng, còn đang nghển cổ lên muốn đọc trộm.
"Sao ngươi còn ở đây? Rảnh thế sao?" Xuân Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Huyền Dịch.
Sao ánh mắt của nữ chủ tử lại giống của Vương gia nhà mình thế này. Huyền Dịch nhìn ánh mắt Xuân Phong, có chút giật mình, lắc đầu.
“Nếu ngươi rảnh như vậy thì giúp ta đến khu ổ chuột ngoại thành dọn dẹp quét tước đi. Không thì đến Thiên Hương viện điều tra xem ở đó có bao nhiêu người bị giang mai cũng được.” Xuân Phong không đợi Huyền Dịch đáp lại đã chớp mắt, ngây thơ nói.
Gì cơ, đến khu ổ chuột dọn dẹp? Thôi bỏ đi, thứ mùi hôi thối nức mũi đó quả thực là không thể chịu nổi. Kể cả không có thứ mùi đó, những ánh mắt vô tội mà đói khát kia thực sự là tra tấn lòng người.
Còn Thiên Hương viện? Bệnh giang mai? Hắn là nam nhân tốt, không muốn bén mảng đến nơi đó.
“Không phải, chủ tử, ta chỉ đang lo lắng người viết thư xong lại không tìm được người gửi đi thôi. Ta đứng đây chờ một chút, chắc bên đó Vương gia đang chờ hồi âm của người. Người viết nhanh đi.” Huyền Dịch lần nữa cười ha hả nịnh nọt, còn lấy Vương gia ra làm lá chắn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-269.html.]
“Huyền Dịch, ngươi nghĩ xem, Vương gia mà biết ngươi lấy hắn ra làm lá chắn thì sẽ thế nào? Xuân Phong đặt cây bút trên tay xuống,bình tĩnh nói.
“Không, không phải, chủ tử, người tha cho thuộc hạ đi. Giờ ta đi ra ngoài luôn đây.” Huyền Dịch rong lòng cả kinh, quả nhiên không thể đánh giá người đẹp qua vẻ bề ngoài.
Nữ chủ tử nhìn qua ôn nhu thiện lương, nhưng phúc hắc thì không kém gì Vương gia nhà hắn. Huhu, trái tim Huyền Dịch đau quá.
“Sao còn không ra ngoài đợi đi!” Xuân Phong quát Huyền Dịch.
Huyền Dịch bật người, mau chóng chạy ra khỏi phòng.
“Vậy còn được.” Xuân Phong nhìn bóng dáng chạy toé khói của Huyền Dịch, hài lòng gật đầu.
Xuân Phong suy nghĩ một lúc, kể lại hết cho hắn nghe những việc xảy ra gần đây, kể cả chuyện hôm nay và chuyện nàng được phong làm quận chúa. Cuối thư, nàng còn bồi thêm một câu, chúc hắn mạnh khoẻ, nàng sẽ chờ hắn quay lại.
Xuân Phong gấp lá thư lại, vẻ mặt ngượng ngùng ngọt ngào bỏ vào phong bì, gọi Huyền Dịch đến giao thư. Trước khi hắn rời đi, Xuân Phong còn dành cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, dặn hắn không được nhìn lén.
Những ngày tiếp theo, Xuân Phong dành phần lớn thời gian để nghiên cứu mấy thứ đồ mới với Phú Quý. Xuân Phong làm ra một loạt bàn ghế kiểu mới, đều có thể gấp gọn. Ngoài ra, nàng còn làm ra một chiếc xe đẩy nhỏ có 4 bánh, phía trên có một chỗ ngồi nhỏ, còn có thanh điều chỉnh độ cao.
“Bà chủ, đây là thứ gì vậy? Chỗ nhỏ như vậy sao có thể ngồi được? Kể cả để đựng đồ cũng hơi nhỏ.” Phú Quý vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Loại xe kéo này còn có tay cầm có thể đẩy sang hai bên, thực sự rất thú vị, ngay cả Phú Quý là người làm ra cũng thấy thật mới lạ.
“Thứ này có thể để người ngồi đấy, mấy hôm nữa ngươi sẽ biết.” Xuân Phong cười thần bí nói.
Xuân Phong còn nhờ đại tỷ lúc rảnh rỗi thì làm cho nàng một tấm đệm nhỏ, chắc khoảng 2 ngày nữa là xong.
Nàng còn làm một chiếc thùng có thể di chuyển, tương tự như vali ở thời hiện đại. Phía trên cũng có tay cầm có thể điều chỉnh, có thể để cho thư sinh đựng sách vở, quần áo. Chỉ còn 1 tháng nữa là đến kỳ thi Hương, lúc đó sẽ có nhiều thư sinh đến Kinh thành, sẽ là cơ hội tiêu thụ cực kỳ tốt.
Ngoài những thứ mới lạ này, ở đây còn có một số đồ gia dụng cơ bản, quen thuộc ở thời đại này.
Xuân Phong cũng cho bán những vật điêu khắc của Phú Quý, Phú Quý cũng nghĩ đến việc làm một số đồ trang trí trong nhà bằng gỗ. Cứ thế, các mặt hàng trong cửa hàng ngày càng đa dạng.
Thời gian này, Xuân Vũ cũng bận rộn đào tạo những thợ thêu mà nàng đã mua, dạy họ kỹ thuật thêu hai mặt, mẹ nàng cũng theo giúp đỡ.
Xuân Sinh thì hàng ngày đều cùng Bảo Sinh đến trường, hai người thân thiết như huynh đệ.
Từ lúc cả nhà dọn ra khỏi Hộ Quốc Công phủ, họ không còn phải lo lắng gì, mọi người đều vui vẻ bận rộn với công việc của mình. Xuân Phong rảnh rỗi sẽ nấu một bàn đồ ăn thật ngon cho cả nhà. Dường như họ đã quay về với những ngày bận rộn mà hạnh phúc ở thôn Đại Hà.
Ngày ngày yên bình trôi qua, chỉ trừ việc mỗi tối không có hắn ở bên, đây chính là cuộc sống mà Xuân Phong mong muốn, một cuộc sống bận rộn mà hạnh phúc.