Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 263

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:10:24
Lượt xem: 85

Xuân Sinh nắm tay Bảo Sinh, hai cậu trai vui vẻ dẫn nhau đi chơi. Hai người gần bằng tuổi nhau, sở thích cũng tương tự, nên nhanh chóng kết thân. Xuân Sinh thấy trong lòng có cảm giác gần gũi không thể giải thích với Bảo Sinh, giống như cảm giác ngày bé cậu chơi đùa với đám trẻ ở thôn Đại Hà vậy.

Hai chị em Xuân Phong lại tiếp tục dạo phố, vì là ngày lễ nên các sạp hàng và đường phố đều đông đúc. Trong dòng người, Xuân Phong bỗng bắt gặp một thân ảnh có chút quen thuộc, nhưng chỉ là bóng lưng, lại quá đông người, nàng cũng không biết người đó có phải là hắn không.

Gần đây Hộ Quốc Công phủ gặp nhiều chuyện vui, hoặc phải nói là xung quanh Xuân Phong có nhiều chuyện tốt. Hôn sự của Hạ Lạc Hoa và Lam Lam vừa mới được quyết định mấy hôm, trong cung lại truyền tin đến, báo là Thái Hậu triệu kiến Xuân Phong. Những người tôn quý lần lượt triệu kiến nàng, nàng lại còn cứu được Diêu Vương, vận khí tốt như vậy, vinh quang lớn như vậy, lại làm cho Hạ Sính Đình ghen tị đến phát cuồng.

Thấy Xuân Phong ăn mặc hoa lệ, còn cài chiếc trâm phượng bà tặng, chuẩn bị vào cung, Hạ Sính Đình đứng ở một góc hoa viên, đứng cắn môi suýt bật máo.

Tại sao nó lại có thể lọt vào mắt nhiều người như vậy, không phải chỉ là mấy tiểu xảo thôi sao.

Hạ Sính Đình hung hăng vung tay áo, trở về viện của mình. Trước đó cả nhà không bàn bạc với nàng tiếng nào mà đã quyết định chuyện hôn sự cho đại ca, nàng đã khó chịu trong lòng rồi, giờ lại thấy Xuân Phong đắc ý như vậy, trong lòng càng nhiều hận ý.

Nếu Xuân Phong không biến mất, nàng sẽ không thể trở mình.

Nhưng nàng cũng biết, trước đó nàng và Lạc Vân Y giở trò nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể động đến Xuân Phong, có thể phía sau nàng còn có người chống lưng, mà người kia rất có thể là Diêu Vương. Điều này làm cho Hạ Sính Đình càng thêm kích động.

Không được, phải nhanh chóng loại bỏ tiện nhân này. Diêu Vương là của Hạ Sính Đình nàng, chỉ có thể là của nàng. Trong Kinh thành này, ngoài nàng ra, không có ai thích hợp làm Diêu Vương phi nữa.

Nhất định phải diệt trừ.

Nghĩ thế, Hạ Sính Đình lẳng lặng ở yên trong phòng, bày mưu tính kế, hi vọng có thể để Xuân Phong hoàn toàn biến mất, như vậy, sẽ không có người tranh giành với nàng, cũng không có người nào có thể nổi bật hơn nàng nữa.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Cứ thế, Xuân Phong trở thành kẻ địch lớn nhất trong lòng Hạ Sính Đình.

“Dân nữ Xuân Phong, bái kiến Hoàng thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế.” Xuân Phong quỳ xuống ngay ngắn trong điện, hành đại lễ với Hoàng thượng và Thái hậu ngồi trên ghế.

“Miễn lễ, đứng lên nói chuyện.” Hoàng thượng thản nhiên khoát tay nói.

“Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Thái hậu.” Xuân Phong tạ ơn rồi đứng dậy.

“Nghe nói ngươi lại mới nghiên cứu ra đồ ngon? Ta đã ăn thử sinh tố của ngươi rồi, hương vị rất ngon, nhưng lại ít quá, có thể làm thêm không?” Xuân Phong mới đứng dậy, Hoàng thượng đã nóng lòng  hỏi.

Xuân Phong trong lòng muốn cười, cũng may trong điện chỉ có 3 người họ, nếu không, để người khác thấy được biểu tình này của Hoàng thượng, không biết họ sẽ nghĩ gì.

“Hoàng thượng, đừng nóng vội, người ta còn mới tới, để cho người ta hít thở mấy hơi đã rồi hẵng nói chuyện.” Thái hậu mặt mang ý cười nói. Ngài hoàn toàn hiểu rõ bản tính của đứa con này, chỉ cần gặp đồ ăn ngon là sẽ hiện nguyên hình, nhưng ngài cũng không ngăn hành động này của Hoàng thượng, xem ra ngài cũng khá tin tưởng Xuân Phong.

Dạo này Hoàng thượng vẫn phái người đến Phiêu Hương Cư mua sinh tố, nhưng ăn không đã nghiền, nên hôm nay trực tiếp tìm Xuân Phong.

“Hoàng thượng thích ăn là tốt rồi. Nhưng thứ này tính hàn, Hoàng thượng không nên ăn quá nhiều, sẽ có hại cho long thể.” Xuân Phong hơi gật đầu trả lời.

“Không, không phải để ta ăn, mùa hè năm nay nóng quá, nếu có thể đặt mấy khối băng trong tẩm điện thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Thái Hậu đã có tuổi, trẫm sợ thời tiết khắc nghiệt quá, ngài ấy không chịu nổi.” Hoàng thượng thản nhiên nói, không chút xấu hổ lấy Thái hậu ra làm lý do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-263.html.]

“Ý tưởng này của Hoàng thượng không tồi, nhưng dân nữ không biết có thể làm được một lúc nhiều như thế không.” Xuân Phong có chút khó xử, gật đầu.

“Chuyện này ngươi không phải lo. Ngươi cần những gì, ta đều có thể phái người chuẩn bị. Ngươi cần bao nhiêu người làm, ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi.” Hoàng thượng sảng khoái đề nghị.

“Vậy Hoàng thượng đại khái cần bao nhiêu khối băng một tháng?” Xuân Phong cũng không ngại ngùng nữa mà hỏi trực tiếp.

“Chuyện này sẽ có người trao đổi trực tiếp với ngươi, ngươi cần gì cũng có thể yêu cầu thẳng với họ.” Hoàng thượng nghĩ nghĩ, lại nói tiếp.

“Sau này ngươi có thứ gì hay ho, có thể trực tiếp đưa vào cung, lệnh bài này cho ngươi, cầm nó, ngươi có thể tự ý ra vào cung bất cứ lúc nào.” Hoàng thượng lấy ra một lệnh bài màu vàng, đưa cho Xuân Phong.

Xuân Phong có chút khó tin nhìn Hoàng thượng, chỉ vì mấy thứ mới lạ mà ngài ấy có thể cho nàng một tấm thẻ bài thông hành thế nào? Nếu làm ra nhiều món ngon nữa, có phải ngài ấy sẽ cho nàng cả kim bài miễn tử luôn không?

Xuân Phong lắc lắc đầu, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, mới tiến lên nhận lệnh bài.

“Đa tạ hoàng thượng.” Xuân Phong khom người tạ ơn.

“Ừ, nhớ kỹ, có thứ gì mới phải đưa vào đây nhé.” Hoàng thượng hài lòng gật đầu.

“Được rồi, Hoàng thượng, chuyện của người đã nói xong, đến lượt ai gia rồi.” Thái hậu nhìn vẻ mặt hài lòng của Hoàng thượng, nhẹ nhàng mở miệng.

“Vâng, Thái hậu nói phải, ở ngự thư phòng vẫn còn nhiều việc cần xử lý, Hoàng nhân cáo lui trước.” nói xong chuyện đồ ăn, Hoàng thượng lại trở về bộ dáng oai hùng, cần chính yêu dân.

“Đi đi.” Thái dậu gật đầu đáp lại.

“Nghe nói ngươi biết y thuật, có đúng không?” Thái hậu quay đầu nói với Xuân Phong.

“Dân nữ có biết một chút.” Xuân Phong khiêm tốn nói, nàng còn chưa biết tính tình Thái hậu thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút.

“Ừ, biết là tốt rồi. Mấy hôm nay ai gia có chút không thoải mái, ngươi xem giúp ai gia đi.” Nói xong, Thái hậu đưa tay ra, ra hiệu cho Xuân Phong ngồi cạnh ngài.

“Vâng.” Xuân Phong không thể cự tuyệt, đành bước tới, đối diện với Thái hậu, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay ngài.

Nhìn bộ dáng của ngài không giống như bị bệnh gì.

Trong tẩm cung rộng lớn của ngài chỉ có hai người, lư hương chậm rãi cháy, bốc lên một làn khói lững lờ. Một lúc lâu sau, Xuân Phong mới thả tay ra, lui về sau hai bước.

“Thái hậu nương nương phượng thể mạnh khoẻ, chỉ là có chút khó chịu, dân nữ kê hai đơn thuốc, ngài uống khoảng một tháng sẽ khỏi hắn.” Khó trách cả tẩm cung không có ai, bệnh của Thái hậu thực sự là có chút khó nói, chuyện như vậy, ắt hẳn ngài không muốn người khác biết.

Xuân Phong biết vậy, cũng chỉ nói đơn giản, không nói đến triệu chứng, cũng là để giữ mặt mũi cho Thái hậu.

“Ừ, vậy làm phiền ngươi.” Thái hậu  vừa lòng, nói nhỏ, khách khí đáp lại Xuân Phong.

Thực ra bệnh của Thái hậu nếu ở thế kỷ 21 chỉ là một chứng bệnh phụ khoa đơn giản, nhưng ở thời kỳ này lại khó mà mở miệng nói, nên không ít nữ tử sẽ âm thầm chịu đựng.

Loading...