Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:10:10
Lượt xem: 82

Ngày hôm sau, tin tức truyền đến, phiên tòa xét xử vụ án Hạ Tú Thanh sắp bắt đầu.

Cả lão phu nhân và lão gia tử đều không muốn phiền lòng vì những chuyện như vậy, nên chỉ có Hạ Nhân Ngọc đến nghe xử án. Kết quả không có gì bất ngờ, Hạ Tú Thanh phạm nhiều trọng tội, chứng cứ xác thực, bị phán xử trảm.

Nhưng sau buổi xét xử không lâu, bà ta lại bệnh nặng mà chớt trong tù. Không biết sự việc này là ngoài ý muốn hay bị người khác an bài, tóm lại, kết cục của Hạ Tú Thanh là trở thành một cái *ác lạnh lẽo.

Xuân Phong bôn ba mấy ngày trời cũng không thể tìm được cửa hàng phù hợp, liền giao cho Huyền Dịch, còn nàng thì chuyển qua nghiên cứu bản vẽ và một số thứ sẽ bán trong cửa hàng của Phú Quý.

Nhoắng cái đã đến nửa tháng sau, ngày mùng 7 tháng 7, là ngày lễ lớn ở Thiên An Quốc, Hạ phủ cử bà mối đến Trần phủ cầu hôn, hai nhà vui vẻ bàn bạc chuyện hôn sự của hai người trẻ tuổi.

“Biểu ca, huynh hài lòng rồi chứ?” Xuân Phong nhìn Hạ Lạc Hoa, bên cạnh hắn còn có Lam Lam đang đứng, cười đến ngọt ngào.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Lam Lam nhà chúng ta xuất sắc như vậy, ta đương nhiên là vui rồi.” Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn Lam Lam.

Xuân Phong nổi một thân da gà, không ngờ biểu ca thoạt nhìn văn nhã, nhưng khi nói về tình yêu lại buồn nôn như vậy, còn nói mấy thứ này trước mặt người ngoài mà không chút xấu hổ.

Xuân Phong rùng mình, nhìn hắn với ánh mắt xem thường.

“Lam Lam à, tỷ xác nhận là chịu được việc ngày ngày ở bên một người buồn nôn như vậy sao?” Xuân Phong lại hỏi Lam Lam đứng cạnh hắn.

“Ừm.” Lam Lam bộ dáng thẹn thùng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, làm cằm Xuân Phong suýt rơi xuống. Đúng là làm nàng mở rộng tầm mắt.

Quả nhiên là đồng vợ đồng chồng, sao trước kia nàng không phát hiện ra cặp đôi này mặt dày thế này chứ, ngang nhiên khoe ân ái trước mặt nàng.

Hôm nay là ngày lễ thất tịch, nam nữ có thể tự do ước hẹn mà không sợ bị người khác chỉ trích, hơn nữa Hạ Lạc Hoa và Lam Lam đã đính hôn, nên hai người nắm tay nhau dạo phố.

Mấy chị em Xuân Phong không muốn làm bóng đèn nên tìm cớ chuồn đi.

3 chị em đi dạo trên đường, Xuân Sinh đã cao lên không ít, đã có chút khí chất của một thiếu gia.

Họ dừng lại trước một cửa hàng bán đồ trang sức, mỗi người đều cầm trong tay mấy thứ, ngắm nghía. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy có người gọi mình, quay người lại xem, hoá ra là Bảo Sinh.

“Xuân Phong tỷ tỷ!” Bảo Sinh vui vẻ gọi Xuân Phong.

“Bảo Sinh, đệ đã đi lại được rồi sao? Hồi phục nhanh phết đó.” Xuân Phong thấy thân thể Bảo Sinh đã khôi phục tốt, vui vẻ đáp lại.

“Vâng, đệ gần khỏi rồi, xem này, đệ còn có thể nhảy cao đó.” Nói xong, cậu đứng tại chỗ nhảy mấy cái.

Xuân Phong thấy cậu bé vui vẻ, trong lòng cũng vui mừng, như nàng thấy được tương lai tươi sáng của cậu vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-262.html.]

“Đa tạ ngài đã châm cứu cho nó, còn cho thuốc mỡ. Dạo này nó đã có thể đi lại thoải mái, hôm nay ngày lễ nên ta cho nó ra ngoài đi dạo.” Mẹ Bảo Sinh nhìn bộ dáng vui vẻ của con trai, trong mắt đều là hạnh phúc.

“Thân thể tốt lên là được rồi. Bảo Sinh sắp đi học chưa?” Xuân Phong nhìn Bảo Sinh, hỏi.

“Chúng ta cũng muốn gửi nó đi học, nhưng trong nhà vẫn còn chút bất tiện, nên chắc phải đợi một thời gian nữa.” mẹ Bảo Sinh vừa tản bộ vừa nói.

Xuân Sinh lớn hơn Bảo Sinh 1 tuổi, cả hai xêm xêm tuổi nhau nên rất nhanh đã kết bạn, lúc này, chúng đang cùng nhau đến sạp điểm tâm mua đồ ăn.

“Bảo Sinh hiện tại mới đi học đã hơi muộn rồi, không nên trì hoãn nữa.” Xuân Phong nói, nhìn vào bóng lưng hai đứa trẻ.

“Haizz, đúng vậy.” mẹ Bảo Sinh thở dài một tiếng. Họ cũng muốn cho con trai sớm đi học, nhưng cách đây không lâu, bà cụ ốm nặng, tốn không ít tiền chạy chữa, số tiền tích cóp ít ỏi đã tiêu hết rồi.

“Hay là thế này đi. Gần đây ta đang tìm thư đồng cho Xuân Sinh. Hay để Bảo Sinh đi học cùng Xuân Sinh nhà chúng ta đi. Mỗi ngày hai đứa có thể cùng nhau đến trường nghe giảng, chúng ta sẽ lo ăn uống cho Bảo Sinh, các người nghĩ chút xem có được không.”

Xuân Phong nhìn hai vợ chồng. Trước đó nàng vẫn định tìm thư đồng cho Xuân Sinh, nhưng bận quá nên suýt quên mất.

“Ngài đã giúp chúng ta nhiều như vậy rồi, sao chúng ta dám làm phiền ngài nữa.” mẹ Bảo Sinh vừa cảm kích vừa ngượng ngùng nhìn Xuân Phong.

“Có gì phiền toái đâu, đúng lúc ta đang tìm người thôi, coi như các người giúp ta đi, khỏi mất công ta tìm người ngoài cũng không yên tâm. Bảo Sinh nhà các ngươi ngoan ngoãn, lại hiếu học nên ta mới hỏi.” Xuân Phong lắc đầu, chân thành nói với hai vợ chồng. Không phải đứa nhỏ nào cũng lọt vào mắt xanh của nàng, nàng thật sự thích sự hiếu học và chí hướng của Bảo Sinh.

“Vậy từ nay về sau để Bảo Sinh theo tiểu công tử làm thư đồng đi.” Mẹ Bảo Sinh nghe Xuân Phong nói xong liền sảng khoái đồng ý.

Thời kỳ này, thư đồng của các thiếu gia thường là bị mua hẳn, giống như người giúp việc trong nhà, nhưng Xuân Phong không đề cập đến chuyện tiền nong với họ, nên tất nhiên không phải là mua bán, Bảo Sinh vẫn được tự do. Nếu thật sự bàn đến chuyện mua bán, e là bố mẹ cậu sẽ không đồng ý. Xuân Phong không quá quan trọng chuyện có người theo sau, chăm sóc cho Xuân Sinh, nàng lại chú trọng nhiều hơn đến người có thể khuyến khích nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, như vậy sẽ tốt hơn cho cả 2.

Đây chính là lý do nàng chọn Bảo Sinh.

“Xuân Sinh, đệ lại đây một chút.” Xuân Phong gọi về phía hai cậu trai đang đứng cạnh nhau.

“Vâng, đến đây, Nhị tỷ, có chuyện gì vậy?” Xuân Sinh chạy tới, ngẩng đầu hỏi Xuân Phong.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Đệ còn nhớ trước đó ta có nói sẽ tìm cho đệ một thư đồng không?” Xuân Phong vỗ vỗ vai Xuân Sinh.

“Nhớ chứ, có chuyện gì sao?” Xuân Sinh gật đầu.

“Vậy để Bảo Sinh đệ đệ làm thư đồng cho đệ có được không?” Xuân Phong cười nói.

“Thật sao? Được chứ, tốt quá ấy chứ.” Xuân Sinh vui vẻ gật đầu, chạy đến bên Bảo Sinh, hưng phấn nói: “Bảo Sinh, Bảo Sinh, từ nay về sau đệ là thư đồng của ta, Chúng ta có thể ngày nào cũng đọc sách và chơi cùng nhau.”

“Thật sao?” Bảo Sinh có chút khó tin hỏi. Cậu ngẩng đầu nhìn cha mẹ, thấy họ gật đầu, trên mặt liền lộ ra nụ cười hiền lành đáng yêu.

Loading...