Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:06:36
Lượt xem: 74
“Xuân Phong giỏi lắm, tâm tư thật là linh hoạt, tháng trước Phiêu Hương Cư lãi ròng hơn 2 vạn lạng.” nói đến Xuân Phong, trên mặt Hạ Nhân Ngọc tràn đầy tán thưởng.
“Thật sao? Số tiền này đã vượt quá thu nhập của cả phủ chúng ta trong mấy tháng rồi, người làm trưởng bối như các ngươi cũng phải cầm sách theo mà học tập.” lão phu nhân thấy lợi nhuận khả quan như vậy, cười ha hả trêu ghẹo.
“Mẹ nói đúng, thiên hạ đã đến lúc để những người trẻ như chúng xây dựng rồi.” Hạ Nhân Ngọc cũng vui vẻ đáp lại.
“Ừ, mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng có điểm xuất sắc.” bà lão gật đầu nói.
“Mẹ à, người xem, tuổi tác Lạc Hoa cũng không nhỏ nữa, hôn sự của nó. . .”
Bà cụ lập tức hiểu ý, nhìn đứa con duy nhất của mình. Hắn vẫn thông minh như vậy, luôn dỗ người khác vui vẻ rồi mới nói chuyện chính.
“Ừ, chuyện hôn sự của Lạc Hoa đúng là nên tính rồi. Vị tiểu thư Trần phủ hôm trước cũng không tồi, những lời đồn đãi trước đó đều là giả, vậy chuyện hôn sự này hãy sớm quyết định đi.” Lão phu nhân mỉm cười.
“Mẹ đồng ý sao?” Hạ Nhân Ngọc có chút kinh ngạc nhìn bà cụ dễ dàng chấp thuận.
“Ừ, vốn dĩ ta cũng thích đứa nhỏ đó, chỉ là trước đó xảy ra chuyện, ta cũng không thể để người ngoài bàn tán về phủ ta, nên mới ngăn cản Lạc Hoa. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, ta ngăn cản bọn nhỏ làm gì nữa.” trong bữa tiệc, bà cụ rõ ràng đã nhìn thấy tương tác giữa hai người, hơn nữa biểu hiện của Lam Lam cũng rất vừa mắt bà cụ, không còn gì phải lăn tăn nữa.
“Mẹ không ngại chuyện Lam Lam từng định thân trước đó sao?” Hạ Nhân Ngọc thắc mắc. Tuy bà cụ đã đồng ý, nhưng ông vẫn muốn hỏi lại cho rõ ràng.
“Nữ tử đã định thân thì sao, chỉ cần vẫn còn trong sạch thì không vấn đề gì. Lão già ta tuy sĩ diện nhưng không cổ hủ.” lão phu nhân liếc con trai một cái, lắc đầu nói.
“Vâng, con trai biết người tân tiến nhất. . .” Hạ Nhân Ngọc vuốt m.ô.n.g ngựa.
“Thôi, được rồi, ngươi không cần ở đây nịnh nọt ta nữa, nhanh nhanh về chọn ngày tốt đi cầu hôn đi, nếu không, con trai bảo bối của ngươi chờ không nổi đâu.” Lão phu nhân cười cười đuổi con trai đi.
“Vâng, con xin phép.” Hạ Nhân Ngọc tươi cười hớn hở đi ra khỏi viện. Ông vừa ra khỏi cửa, mẹ Xuân Phong lại đi vào.
“Hai huynh muội con hẹn nhau sao, một đứa vừa đi, đứa khác đã đến rồi.” bà lão vừa thấy mẹ Xuân Phong đến cửa thì có chút trêu chọc.
“Thế ạ? Đại ca vừa đến đây sao? Có chuyện gì à mẹ?” mẹ Xuân Phong sủng sốt một chút mới mỉm cười nói.
“Tới hỏi chuyện hôn sự của đứa con bảo bối của nó.” Lão phu nhân nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Hôn sự của Lạc Hoa sao? Nó muốn cưới Lam Lam sao? Chuyện này người đã đồng ý chưa?” mẹ Xuân Phong không nhịn được mà hỏi thăm.
“Ta đương nhiên là đồng ý rồi, nếu không đồng ý, không biết ta sẽ bị hai ngươi giày vò thế nào.” Lão phu nhân cười cười.
“Lam Lam là một đứa trẻ tốt, nếu hai đứa đã yêu thương nhau, con tin là chúng sẽ chung sống hoà thuận.” mẹ Xuân Phong thấy tâm tình lão phu nhân không tồi, liền nhân cơ hội khen ngợi một chút.
“Ừ, Lam Lam quả thật là một đứa nhỏ tốt.” lão phu nhân cũng gật đầu, buông chén trà trong tay xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-259.html.]
“Mẹ, hôm nay con đến là muốn bàn với mẹ một chuyện.” mẹ Xuân Phong thấy tâm tình bà cụ vui vẻ, liền nghĩ đây là một cơ hội tốt để nói chuyện thẳng thắn với bà.
“Có chuyện gì vậy, giữa chúng ta còn phải úp úp mở mở gì, có gì cứ nói thẳng ra đi.” Bà cụ nhìn con gái với ánh mắt kỳ quái.
“Chúng con trở về cũng đã lâu, ở trong phủ như thế này cũng tốn kém. Hơn nữa, Xuân Vũ và Xuân Phong đều đã lớn, đến tuổi kết hôn, ở trong phủ không phù hợp.” mẹ Xuân Phong có chút mất tự nhiên.
“Ý của con là muốn dọn ra ngoài hay muốn trở về?” lão phu nhân cau mày, nhìn thẳng vào mẹ Xuân Phong mà hỏi.
“Con đã thương lượng xong với bọn trẻ, chúng con vẫn nên dọn ra ngoài.” Mẹ Xuân Phong gật đầu.
“Ở đây không tốt sao, sao lại bàn chuyện chuyển ra ngoài?” bà lão có chút không cam lòng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Con gái biết mẹ muốn con ở bên người, nhưng con gái dù sao cũng là nữ nhân đã xuất giá, cứ ở trong nhà mẹ đẻ như này cũng không hợp lễ giáo. Con không muốn phủ chúng ta trở thành đối tượng bàn tán của người ngoài.” Mẹ Xuân Phong giải thích. Bà không muốn rước thêm phiền phức cho nên đã kiên định với việc chuyển ra ngoài sống.
Lão phu nhân nhìn sắc mặt con gái, biết cả nhà nàng đã bàn bạc cẩn thận. Cũng giống như việc lấy chồng năm đó, nếu nàng đã quyết tâm, không ai có thể ngăn cản được.
“Ừ, để ta suy nghĩ thêm một chút, con về trước đi.” Bà cụ vẫy vẫy tay với con gái.
“Vậy con gái xin phép về trước.” mẹ Xuân Phong thấy sắc mặt có chút chán chường của bà cụ, liền ngoan ngoãn lui về.
Sau khi mẹ Xuân Phong rời đi, bà cụ suy nghĩ thật lâu. Cũng không phải bà không biết lý do gia đình con gái nhất quyết muốn dọn ra ngoài, những chuyện xảy ra gần đây bà đều thấy. Nghĩ đến người cháu gái kia, bà không khỏi phiền lòng.
Lão phu nhân đứng dậy trở về phòng, bóng lưng có chút cô độc.
Khi mẹ Xuân Phong trở về Hương Lăng viện, hai tỷ muội Xuân Vũ đang trò chuyện, thảo luận vấn đề gì đó, trông rất hưng phấn.
“Hai đứa đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Từ xa bà đã thấy hai người.
“Mẹ, mẹ đến đây xem đi, là tác phẩm thêu mới của tỷ tỷ.” Xuân Phong vui vẻ vẫy tay với mẹ.
“Tác phẩm gì đấy?” mẹ Xuân Phong đi đến, cầm chiếc khăn trên bàn lên xem, là một bức thêu 2 mặt còn tinh xảo hơn cả lần trước.
Bức tranh thêu mà Xuân Vũ tặng cho bà cụ là tác phẩm hai mặt đầu tiên mà Xuân Vũ làm được, tuy không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đủ tinh xảo, tác phẩm hôm nay đã tiến bộ hơn rất nhiều.
“Mẹ, mẹ nói xem, nếu đại tỷ dùng kỹ thuật này làm chủ chốt, mở một phường thêu thì thế nào?” Xuân Phong nhìn vẻ mặt hài lòng của mẹ, tươi cười đề nghị.
“Con ấy, chuyện gì cũng nghĩ đến kiếm tiền, mê tiền vậy sao?” mẹ Xuân Phong lấy tay chọc chọc trán con gái, trêu ghẹo.
“Nhưng nói nghiêm túc thì có thể đấy. Ở Kinh thành chưa có ai nắm được kỹ thuật thêu này, nhất định sẽ làm ăn phát đạt.” mẹ Xuân Phong gật gật đầu, nói tiếp..
“Con cũng nghĩ thế, tỷ tỷ cũng vậy. Có tiền tốt như vậy, làm gì có ai chê nhiều tiền bao giờ, tất nhiên là kiếm được càng nhiều càng tốt chứ.” Xuân Phong cười cười, vẻ mặt thấy tiền thì sáng mắt. Ai bảo lúc mới đến đây ông trời để nàng sống khổ như vậy.