Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:06:49
Lượt xem: 79
“Ừ, con nói có lý đó. Được rồi, hôm khác chúng ta tìm nơi thích hợp để mở cửa hàng. Nhưng phải xem chúng ta có đủ tiền không đã. Chúng ta sắp phải chuyển ra ngoài, đến lúc đó cần không ít tiền đâu.” Mẹ Xuân Phong thấy ý kiến này không tồi, nhưng không biết có đủ tiền để làm không.
“Mẹ, mẹ nói chuyện chuyển ra ngoài với bà chưa?” Xuân Vũ thấy mẹ nhắc đến chuyện này thì thắc mắc.
“Hôm nay mẹ đã nói rồi.” mẹ Xuân Phong gật đầu nói.
“Bà có đồng ý không?” Xuân Phong lập tức hỏi.
“Bà nói cần thời gian suy nghĩ, nhưng chắc sẽ đồng ý thôi.” Mẹ Xuân Phong lại nói tiếp.
“Vâng, vậy tốt rồi, mẹ không phải lo chuyện tiền bạc đâu. Tháng trước Phiêu Hương cư lãi ròng 2 vạn lạng, trong tay chúng ta vẫn còn tiền người khác đặt hàng sinh tố cộng lại khoảng 4,5 vạn lạng, hẳn là đủ dùng.” Xuân Phong ước lượng một chút rồi nói.
“Nhiều vậy sao?” hai người còn lại đồng thanh nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Vâng, đây là Kinh thành, không phải ở nông thôn nghèo khó trước kia, ở đây kiếm tiền nhanh hơn nhiều.” Xuân Phong thản nhiên nói.
“Ừ, vậy hai đứa có thời gian thì đi xem cửa hàng đi, tuyển người cũng là chuyện lớn, chỉ sợ hai đứa làm không kịp, chuyện này tốn nhiều thời gian đấy.” mẹ Xuân Phong không còn quá lo lắng về chuyện tiền bạc nữa, bắt đầu cổ vũ hai người.
Sau này họ sống ở Kinh thành, cũng cần có chút sản nghiệp để duy trì cuộc sống.
“Ừ, tuyển người đúng là cần cẩn thận một chút, không phải ai cũng làm được nghề này. Giai đoạn đầu có thể giữ bí mật kỹ thuật, nhưng sau đó khó tránh khỏi người khác cũng nghiên cứu ra được.” Xuân Phong gật đầu nói. Trước đó nàng chỉ thuận miệng nói, không ngờ đại tỷ thực sự có thể nghiên cứu ra. Nhưng nếu Xuân Vũ có thể tìm ra, người khác cũng có thể làm được, cho nên chuyện này cần phải cấp tốc bắt tay vào làm, tranh thủ thời gian tìm kiếm lợi nhuận và chiếm lĩnh thị trường trước.
“Hay chúng ta lại mua người như lần trước đi, dùng người cũng yên tâm.” Xuân Phong suy nghĩ rồi gợi ý.
“Ừ, cứ vậy đi, đẩy nhanh tiến độ. Nhân lúc mẹ còn khoẻ, có thể giúp sức.” mẹ Xuân Phong gật đầu, đồng ý với ý kiến của Xuân Phong.
“Vâng, vậy đại tỷ về suy nghĩ một chút xem trong cửa hàng sẽ bán những gì nhé, từ đó sẽ tính xem cần quy mô cửa hàng thế nào. Mẹ cũng giúp đỡ tỷ ấy nhé. Mấy hôm nay ta rảnh rỗi sẽ đi dạo ngắm nghía trước một chút.” Xuân Phong vẫn giữ tác phong làm việc nhanh nhẹn, nhanh chóng phân công công việc.
Dạo gần đây Xuân Phong không thường xuyên đến Phiêu Hương cư. Cửa hàng hiện đã có chưởng quầy, là người Trần gia tiến cử, có thể tin tưởng được.
“Ừ, vậy để ta suy nghĩ cẩn thận.” Xuân Vũ gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán về những mặt hàng trong cửa hàng của mình. Trước giờ nàng vẫn luôn cảm giác bản thân tụt lại phía sau Xuân Phong. Nhìn Xuân Phong suốt ngày bận rộn, nàng luôn thấy mình là kẻ ăn bám, luôn thấy không được thoải mái. Hiện tại rốt cuộc nàng đã có việc phải làm, tất nhiên sẽ dụng tâm.
Hai mẹ con cả ngày bàn bạc, đến tối lại nằm suy nghĩ xem còn bỏ sót điều gì không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-260.html.]
Xuân Phong bàn bạc với đại tỷ xong, liền đi đến thăm Phiêu Hương Cư, thấy cửa hàng buôn bán tấp nập, trong lòng thập phần hài lòng. Tất cả các bàn ở tầng 1 đều đã đổi thành bàn của Phú Quý làm. Sự độc đáo và hữu dụng của nó nhanh chóng thu hút thêm rất nhiều thực khách cho cửa hàng.
“Phú Quý, ngươi đã làm xong việc rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Xuân Phong nhìn Phú Quý vẫn đang bận rộn trong bếp thì quan tâm nói. Hắn làm ra mấy chục cái bàn trong thời gian ngắn như vậy, hẳn là rất mệt mỏi.
Xuân Phong là người trọng nhân tài, liền muốn cho Phú Quý mấy ngày nghỉ phép, để hắn nghỉ ngơi một chút.
“Bà chủ, không cần đâu, dạo này cửa hàng làm ăn rất tốt, tiểu nhân cũng nhàn rỗi không làm gì, có thể tiện tay hỗ trợ mọi người. Trước giờ tiểu nhân bận rộn thành quen, đột nhiên không có gì làm sẽ buồn tay lắm.” Phú Quý mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, tay phải còn sờ sờ sau ót, bộ dáng thành thật.
“Ừ, vậy tuỳ ngươi, mệt thì nghỉ nhé, sắp tơi ngươi sẽ lại bận rộn đó.” Thấy Phú Quý kiên trì, Xuân Phong cũng không ép hắn.
“Vâng, tiểu nhân biết rồi.” Phú Quý cười, rồi quay lưng bê khay vào bếp.
Xuân Phong tiện đường, dạo quanh mấy con phố đông đúc ngắm xem có cửa hàng nào đang cho thuê phù hợp không. Lần này, không chỉ muốn tìm cửa hàng cho đại tỷ làm phường thêu, nàng còn muốn mở thêm một cửa hàng gia dụng để phát huy tay nghề của Phú Quý.
Đáng tiếc, nàng dạo quanh cả một ngày cũng không tìm thấy chỗ nào thích hợp. Nhưng trên đường trở về, nàng lại thấy một tiểu viện khá gần Hộ Quốc Công phủ đang được rao bán.
Nơi này chỉ cách Hộ Quốc Công phủ một con phố, diện tích không quá lớn, chỉ khoảng 4, 500 mét vuông, ở thời đại này có thể nói là khá nhỏ. Tuy nhỏ nhưng trang trí, kết cấu bên trong khá tinh xảo, sân vườn cũng tươi mát trong lành, bố trí hợp lý, làm người ta có cảm giác rất ấm áp. Tiểu viện này không phải quá phù hợp với ý tưởng trong đầu Xuân Phong sao? Ngôi nhà nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi, thích hợp cho một gia đình nhỏ như nhà nàng sinh sống. Xuân Phong hỏi qua giá cả, gia chủ báo giá 3 vạn lượng bạc trắng.
Xuân Phong cảm thấy mức giá này khá hợp lý, tuy diện tích nhỏ nhưng vị trí và bố cục trong nhà đều cực kỳ phù hợp. Nàng sảng khoái bàn chuyện mua bán với gia chủ, chỉ cần đến nha môn làm chút thủ tục, tiểu viện này lập tức có thể sang tên cho nàng.
Tuy không tìm được cửa hàng, nhưng ít nhất đã tìm được nhà, tâm tình của Xuân Phong rất tốt, vừa đi vừa ngân nga. Đến gần Hộ Quốc Công phủ, nàng bỗng nghe một tiếng gọi quuen thuộc.
“Xuân Phong!”
“Hả?” Xuân Phong trả lời, quay lưng lại nhìn. “Trần đại ca, sao huynh lại đến đây?” Xuân Phong thấy Trần Thanh Thư có chút buồn bã.
“À, ta tới tìm nàng có chút việc. Nàng có rảnh không, đi dạo với ta một lát nhé.” Trần Thanh Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Xuân Phong, có chút chua xót mở miệng.
“Được, ta vẫn chưa ăn tối, cùng nhau ăn một bữa nhé.” Xuân Phong mỉm cười. Hôm nay nàng đã đi bộ cả ngày, chân đang đau nhức hết rồi, tốt hơn hết là tìm một chỗ để ngồi nghỉ một chút.
“Được, nàng muốn ăn ở đâu?” Trần Thanh Thư gật đầu. Hắn hiện tại đã là Phó thống lĩnh của Kinh thành và mấy vùng phụ cận, hôm nay vừa xử lý xong việc đã chạy đến phủ tìm Xuân Phong, nhưng hạ nhân lại nói Xuân Phong hôm nay không có ở nhà. Hắn chạy đến cửa hàng, phát hiện nàng cũng không ở đó, lại chạy ngược về phủ chờ. Xuân Phong vừa mới ló dạng ở phía xa, hắn đã nhận ra.