Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:04:12
Lượt xem: 104
Ngay khi Thu Hỉ định lấy đồ ra, Hạ Tú Thanh kín đáo lôi ra một cây kim bạc, nhắm vào huyệt mệnh môn của Thu Hỉ.
Thu Hỉ chậm rãi lấy ra một chiếc khăn tay gấm màu tím nhạt, hình như còn bọc lấy gì ở bên trong. Hạ Tú Thanh vừa nhìn thấy chiếc khăn liền nhớ ra. Năm đó bà đưa độc cho Thu Hỉ, sợ dính vào tay, nên dùng chiếc khăn này bọc vào.
Chiếc kim mỏng manh bay khỏi ngón tay Hạ Tú Thanh, bay thẳng đến trái tim Thu Hỉ, đi được nửa đường, đột nhiên đổi hướng, bay về phía đùi Lạc Vân Y. Lạc Vân Y không phát giác điều gì, chỉ bỗng dưng thấy chân hơi tê rần một chút mà thôi.
Hạ Tú Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, không phát hiện ra gì khác thường, liền thu tay lại, không dám động thủ nữa, tựa như đang sợ gì đó.
“Phu nhân hẳn là còn nhớ cái này chứ?” Thu Hỉ đưa cái khăn ra trước mặt Hạ Tú Thanh.
“Trước đây nó đã bảo vệ ngài, để chất độc không dính vào ngài, nhưng e là hôm nay nó sẽ là bằng chứng chống lại ngài.” Thu Hỉ nhếch môi thành một nụ cười lạnh.
“Độc gì cơ, ngươi đang nói gì cơ? Lần này ngươi trở về là muốn vu hại cho ta đúng không? Ai cho ngươi lá gan đó, ai cho ngươi lợi lộc gì trong chuyện này?”
Hạ Tú Thanh vẫn ra vẻ thần bí, ánh mắt sắc bén quét về phía Xuân Phong.
“Dì, sao ngài lại nhìn ta như vậy? Cũng đâu phải ta phái người đi đốt nhà người ta, hại chớt cả nhà người ta?” Xuân Phong nhún vai, trong lòng cười lạnh.
Hừ, để xem bà có thể giả vờ đến bao giờ.
“Nếu dì không biết là độc gì, thì cháu gái có thể nói cho ngài biết. Thứ đó chính là loại độc nổi tiếng, giớt người không để lại dấu vết, Thất hồn tán. Người trúng độc này sẽ không chớt ngay, mà tinh thần từ từ uể oải, toàn thân không có khí lực. Họ sẽ ăn không ngon, ngủ không sâu, lâu dần, cơ thể sẽ kiệt quệ mà chớt. Cái hay của loại độc này là người bình thường không phát giác ra sự tồn tại của nó, đến cả đại phu có kinh nghiệm cũng không thể chẩn ra được, chỉ nhìn thấy biểu hiện của nó là cơ thể suy nhược, hoặc ưu tư quá độ mà thôi.
Dì, dì có thấy loại độc này thật là thần kỳ không? Người trúng độc không thể nhận ra, cũng không lập tức chớt đi, chỉ cần xử lý những người biết chuyện, những người khác cả đời cũng không thể phát giác ra chuyện này.”
Xuân Phong nhãn nhã nói chuyện với Hạ Tú Thanh, nói xong còn nhìn bà ta một cái thật sâu.
Bà ta biết Xuân Phong chính là người giải độc cho bà lão, còn biết chính Xuân Phong đã quấy rối kế hoạch của mình. Tiểu tiện nhân này, sao lần đó lại không giớt chớt được nó chứ. Đáng ra bà nên xử lý người này lúc cả nhà họ lên đường về Kinh, nếu thế, hôm nay đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, lão phu nhân ắt hẳn không thể sống qua 60 tuổi.
Hạ Tú Thanh nghiến răng oán thầm, lẽ ra bà không nên nhất thời mềm lòng.
“Thế sao, nếu vậy thì thật thần kỳ. Cháu gái biết nhiều về nó như vậy, hẳn là đã từng tiếp xúc qua rồi đúng không?” Hạ Tú Thanh lại giả vờ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-252.html.]
“Đương nhiên, không những ta từng tiếp xúc, còn từng giải nó.” Xuân Phong cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy bình tĩnh.
“Năm đó, Đại tiểu thư kêu nô tỳ hạ độc này trong cơm canh của lão phu nhân, hi vọng sẽ làm lão phu nhân cơ thể suy kiệt dần mà chớt, nhưng giờ lão phu nhân vẫn bình yên vô sự, hẳn là đại tiểu thư thất vọng lắm.” Thu Hỉ lại lạnh lùng nói tiếp.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ừ, độc là ta hạ, người nhà của ngươi cũng là ta giớt đó, vậy thì sao? Ngươi muốn *áo **ù sao? Sợ là ngươi không còn cơ hội nữa đâu, hôm nay không ai có thể bước ra khỏi gian phòng này.” Sự việc đã bại lộ, bà ta cũng không muốn giả vờ tiếp làm gì cho tốn công, định trực tiếp thủ tiêu Thu Hỉ và Xuân Phong.
“Đại tiểu thư muốn giớt ta sao?” Thu Hỉ vừa nói xong, đã thấy Hạ Tú Thanh chộp bàn tay lại, hướng về phía cổ mình, không khỏi sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Xuân Phong thấy móng vuốt Hạ Tú Thanh đã hướng về phía Thu Hỉ, lo lắng định kêu Huyền Dịch ra hỗ trợ, đã thấy một đạo thân ảnh màu xanh thoắt hiện ra, một quyền đánh bay cánh tay hung ác của Hạ Tú Thanh ra. Hai người giao phong không đến ba hiệp, Hạ Tú Thanh đã thua.
Xuân Phong không thể ngờ là một phu nhân suốt ngày ở trong hậu viện như Hạ Tú Thanh lại có công phu. Nhưng về điểm này, khả năng của bà ta chỉ có thể đối phó với những người không biết gì như các nàng thôi, chứ nếu gặp phải cao thủ thì cũng chỉ là những miếng võ mèo cào thôi, thế nên mới xuất hiện một màn như vừa nãy.
Hạ Tú Thanh bị lão quốc công, cũng chính là cha mình chế trụ bả vai, không thể động đậy được.
“Nghiệt nữ này, dám độc hại cả mẹ ngươi. Thật là uổng công bà ấy luôn coi ngươi như con gái ruột, đồ đáng chớt này.” lão quốc công nhìn người con gái của mình, phẫn nộ, trong lòng là một nỗi đau không nói thành lời.
“Bà ta coi ta như con gái ruột? Haha, nực cười. Chẳng qua là do bà ta áy áy vì đã hại chớt mẹ ruột của ta mà thôi, người đáng chớt là bà ta mới đúng.” Hạ Tú Thanh bị khống chế cũng không hề kinh hoảng, ngược lại còn châm chọc nhìn người đàn ông mà mình gọi là cha.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” lão quốc công đập bàn, trợn mắt quát.
“Cha, người không biết sao? Mẹ ta,và cả người đệ đệ tội nghiệp chưa kịp ra đời của ta, đứa con chưa kịp xuất thế của ngài, đều bị bà ta hại chớt, đều bị tiện nhân đó hại chớt.” Hạ Tú Thanh gần như điên cuồng, hét vào mặt lão phu nhân đã xuất hiện ở cửa từ bao giờ.
“Hỗn trướng! Di nương của ngươi chính là gieo gió gặt bão, bà ta chớt còn chưa đền hết tội.” Nói đến người vợ lẽ quá cố của mình, trên mặt lão quốc công lại hiện lên mấy tia giận dữ, trợn mắt nhìn Hạ Tú Thanh.
“Cha, trước giờ ngài luôn sủng chính thê, đích tử, chuyện này ta không trách người. Nhưng mẹ ta đã chớt rồi, sao ngài còn nói xấu bà như vậy?” Hạ Tú Thanh vẻ mặt bi thống, không thể tin nổi mà nhìn cha của mình. Cảm tình của mẹ bà với người cha này cũng không tồi, dù không thể bằng chính thất, nhưng vẫn tốt hơn những thiếp thất khác nhiều.
Sao giờ ông lại vô tình như vậy?
“Cha ngươi không bất công đâu, mẹ ngươi đúng là chớt không hết tội.” lão phu nhân đi vào phòng, ngồi bên cạnh lão quốc công, thản nhiên nói.
“Tiện nhân, ta không cho phép bà nói về mẹ ta như vậy. Người đáng chớt là bà, người chớt chưa hết tội là bà,bà hại chớt mẹ ta, bà có tư cách gì mà nói mẹ ta?” Hạ Tú Thanh nhìn 2 người ngồi cạnh nhau, cực kỳ chướng mắt. Đáng ra ở đó cũng phải có chỗ cho mẹ bà, nhưng tiếc là mẹ bà đã vĩnh viễn không thể trở về.
“Bà không chỉ hại chớt mẹ ta, còn hại cả đệ đệ chưa kịp ra đời của ta. Trái tim bà thật là ác độc. Bà sợ nếu để mẹ ta sinh ra đệ đệ sẽ giành đi sự sủng ái của con trai bà sao? Bà là chính thất, con của một thiếp thất như bà ấy làm sao có thể uy h.i.ế.p đến bà? Sao bà không thể tha cho nó?” Hạ Tú Thanh khóc lóc đến tê tâm liệt phế.