Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 251

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:03:55
Lượt xem: 82

“Tất nhiên rồi. Chỉ là ta thấy Thu Hỉ cũng coi như là lão nhân trong phủ, giờ cuộc sống có chút khó khăn, ta làm chủ tử cũng nên giúp đỡ, đúng không. Nếu lão phu nhân đã có an bài, ta cũng có thể yên tâm rồi.” Hạ Tú Thanh cười gượng, trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc.

“Đa tạ đại tiểu thư còn nhớ rõ nô tỳ là người của ngài, còn nhớ rõ ngài là chủ tử. Ta còn nghĩ, sau trận hoả hoạn đó, ngài đã quên ta rồi.”

Thu Hỉ lạnh lùng nói, lưng bà đã có chút còng xuống, làm bà trông có chút già nua, ốm yếu, nhưng hận ý trong mắt ngày càng nồng đậm.

Nếu không phải người trước mặt vừa tự xưng là chủ tử này năm đó ra tay với mình, bà cũng không đến nỗi biến thành dạng này, người nhà bà cũng không chớt hết, hết thảy những đau khổ trong đời bà đều do người phụ nữ này gây nên.

“Thu Hỉ, ngươi. . .” ánh mắt Hạ Tú Thanh đột nhiên sâu thẳm, nhìn chằm chằm Thu Hỉ, mang theo sự nguy hiểm khó phát hiện.

Đã hại bà đến mức này rồi, giờ lại còn ngang nhiên uy h.i.ế.p thế sao? Thu Hỉ thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Hạ Tú Thanh, hừ lạnh.

“Dì, dì không thắc mắc tại sao Thu Hỉ còn sống sao?” Xuân Phong nhìn Hạ Tú Thanh với ánh mắt tò mò, đánh gãy ánh mắt uy h.i.ế.p của bà ta.

“Dì à, dì không biết năm đó Thu Hỉ may mắn thế nào đâu. Nhưng thứ may mắn này không phải ai cũng muốn nhận. Không phải ai cũng có thể tiếp nhận việc người thân của mình còn sống sờ sờ mà lại phải bỏ mạng trong đám cháy, còn mình thì chỉ có thể bất lực trốn trong bụi cỏ mà khóc.

Phải nói là người ta tay với Thu Hỉ năm đó cũng quá là ác độc.  Hắn có thể ra tay với một nhà 6, 7 người mà không chớp mắt, trong số họ còn có một đứa nhỏ mới sinh chưa đầy một tuổi. Người đó cũng không sợ họ chớt không nhắm mắt, buổi tối chạy về tìm hắn báo thù sao. Ngài nói xem có đúng không, dì?” giọng nói Xuân Phong có chút trầm thấp, làm cho không phí cả phòng có chút quỷ dị. Lạc Vân Y đứng cạnh cũng bị cái liếc mắt của Xuân Phong doạ đến sởn da gà.

“Ha ha, đúng vậy, thật là ngoan độc.” Hạ Tú Thanh có chút chột dạ cười gượng, chậm rãi ngồi xuống.

Tháng 9 năm đó, Thu Hỉ vui vẻ trở về nhà thăm người thân. Vì trước đó bà làm việc thuận lợi, chủ tử còn thưởng cho bà 20 lượng bạc. Số tiền này hẳn là đủ chữa bệnh cho cháu bà rồi, bà phải về sớm, đưa tiền cho đại ca, để đại ca mang đứa nhỏ đi chữa bệnh.

Đêm đó, do nhà vệ sinh trong nhà bị hỏng, Thu Hỉ đành phải giải quyết trong bãi cỏ gần nhà, trong khi muội muội song sinh đợi bà trong nhà để chờ bà dạy thêu. Ngay khi bà xong việc, chuẩn bị quay lại, lại phát hiện nhà bà đã thành một biển lửa, ngọn lửa hừng hực bốc lên, tàn nhẫn cách ly bà ở bên ngoài. Bà muốn tiến vào cứu người, nhưng không thể nào tiếp cận được. bà có thể nghe thấy cha mẹ và cả gia đình đại ca kêu than trong biển lửa, nhưng bản thân lại bất lực, thậm chí vì nỗ lực tiến vào mà bị bỏng nặng.

Khi bà đang định buông xuôi, lại nghe thấy cuộc đối thoại của mấy nam nhân lực lưỡng.

“Đi thôi, xong việc rồi, chúng ta còn phải về phụng mệnh Đại tiểu thư.”

“Ừ, lui thôi.”

“Đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-251.html.]

Thu Hỉ sững sờ, mạo hiểm chui lủi một phen, trốn về lại bãi cỏ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Cũng may là tiếng ngọn lửa bùng cháy đã át đi tiếng khóc và tiếng cầu cứu lúc nãy của bà. Hơn nữa họ lại ở hai hướng đối diện nhau, bị ngọn lửa chắn mất, nên những người kia không thấy bà, nhờ đó bà mới thoát được một kiếp.

Điều kiện trong nhà bà không tốt nên muội muội sinh đôi của Thu Hỉ từ nhỏ đã được cữu cữu nhận nuôi làm con thừa tự, nhưng cảm tình giữa họ vẫn rất tốt. Biết hôm đó bà về thăm nhà, muội muội bà đã về sớm chờ sẵn. không ngờ lần này về nhà thăm tỷ tỷ lại là vĩnh biệt.

Cũng chính lúc này, Thu Hỉ mới biết Đại tiểu thư sợ bà tiết lộ bí mật nên muốn giớt bà. Nhưng tại sao ngài ấy lại nhẫn tâm đến mức ra tay với cả nhà bà, không chừa một ai? Nếu không phải nhà xí bị hỏng, bà cũng đã sớm về Hoàng tuyền rồi.

Bà hận Đại tiểu thư vô tình, lại càng hận bản thân hại chớt cả nhà, vì thế mai danh ẩn tích, lặng lẽ ẩn nấp, hi vọng đến một ngày có thể báo thù cho người nhà.

Nhưng bà chỉ là một nữ tử bị huỷ dung, sống sót được ở Kinh thành rộng lớn này đã khó khăn lắm rồi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện báo thù?

 Cứ như vậy, Thu Hỉ kiếm sống dựa vào nghề hành khất, lay lắt sống đến ngày hôm nay. Khi biết Hạ Nhân Ngọc phái người tìm hiểu chuyện xưa, bà biết, cơ hội của bà đã đến rồi.

“Đúng vậy. Đại tiểu thư, nô tì không ngờ Đại tiểu thư lại ngoan độc như vậy, đến cả đứa trẻ mới 9 tháng cũng không tha.” Ánh mắt Thu Hỉ tối sầm, như muốn róc từng miếng thịt trên người Hạ Tú Thanh xuống.

“Thu Hỉ, ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Hạ Tú Thanh nghe Thu Hỉ nói, ngẩng đầu lên nhìn bà ta với vẻ kinh ngạc, sau đó tức giận vỗ tay xuống bàn, gầm lên.

“Đại tiểu thư, ngài quên chuyện năm đó rồi sao? Ba người ngài cử đi năm đó vẫn sống ở ngoại ô Tây thành, ngài có cần gọi họ đến đối chất không?” Thu Hỉ tiếp tục lạnh lùng nói. Những năm này, mặc dù đã bị huỷ dung, kiếm sống qua ngày bằng nghề hành khất, nhưng khao khát trả thù của bà chưa bao giờ nguôi ngoai. Sau quá trình tìm kiếm vất vả, bà đã thực sự tìm được 3 người đàn ông kia, còn hỏi thăm được địa chỉ của họ.

“Ba người, bốn người cái gì? Ta không biết ngươi đang nói đến chuyện gì cả. Vốn tưởng ngươi sống khổ cực, muốn giúp ngươi, ngươi lại đứng đó nói bậy bạ gì vậy? Nếu ngươi còn chút lương tâm thì nên biết ơn chúng ta.” Hạ Tú Thanh tức giận nói, như thể bà ta có đại ân với Thu Hỉ.

“Đại tiểu thư, trí nhớ của ngài kém quá, mới đó mà đã quên. Đại tiểu thư sẽ không quên mất chuyện hạ độc lão phu nhân và hương an thần đi? Nô tỳ vẫn giữ chứng cứ năm đó đấy.” Thu Hỉ thấy Hạ Tú Thanh làm bộ không biết gì, cũng không sốt ruột mà bình tĩnh nói tiếp.

“Chứng cứ, chứng cứ gì?” Hạ Tú Thanh nghe nhắc đến chuyện hạ độc, còn nghe nói Thu Hỉ có chứng cứ, trong lòng có chút hoảng loạn, vội nghiêng người, khẩn trương hỏi.

“Xem ra Đại tiểu thư vẫn chưa quên hết. May quá, nếu Đại tiểu thư đã không quên, chúng ta hãy ngồi tính toán lại chuyện năm đó một chút.” Nụ cười của Thu Hỉ khiến người khác thấy có chút sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn vào nửa bên mặt bị lửa thiêu của bà.

“Ngươi có ý gì?” Hạ Tú Thanh lại nheo mắt, lạnh lùng hỏi.

“Có ý gì? Đại tiểu thư không phải là người rõ nhất sao?” Thu Hỉ vừa nói, vừa lấy trong n.g.ự.c ra thứ gì đó.

Loading...