Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:03:17
Lượt xem: 90
Cho đến tận sau bữa tối, vẫn không có ai đến, cũng không có ai nói với họ là họ có thể rời đi hay không, thậm chí không có người đến đưa bữa tối cho họ.
Lạc Vân Y cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ. Hôm nay, lão phu nhân đã tuyên bố nàng không còn là cháu ngoại của Hộ Quốc Công phủ, giờ họ lại giữ mẹ con họ lại đây là có ý gì?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lạc Vân Y lo lắng chờ đợi, không nhịn được mà liên tục đi lòng vòng trong phòng, thình thoảng ngó ra đến cửa. Lúc này, nàng đã không thể chịu đựng được nữa, rống lên, như muốn xả hết mọi uỷ khuất nàng phải chịu trong ngày hôm nay: “Người đâu, người đâu. Sao lại nhốt chúng ta ở đây? Không phải nói là từ mặt ta rồi sao, thả ta ra.”
Những đả kích liên tục trong ngày hôm nay đã làm nàng mất đi sự khôn ngoan và bình tĩnh thường ngày, nếu không phải có khao khát báo thù mãnh liệt trong lòng, nàng đã sớm phát điên.
Nhưng dù nàng có gầm gừ, chửi bới thế nào, xung quanh vẫn yên lặng, không có ai đáp lại nàng, giống như cả thế giới đã quên mất sự tồn tại của họ.
Trong khi Lạc Vân Y bắt đầu mất bình tĩnh, mẹ nàng, Hạ Tú Thanh, lại có phần lạnh nhạt. Bà chỉ thờ ơ ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn con gái gào thét, không hề có ý định tiến lên ngăn cản. Đôi mắt bà trầm tĩnh như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng bà dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng bà vẫn không hề kích động.
“Khốn nạn. . . “ Lạc Vân Y tức giận, vỗ mạnh vào chiếc bàn gỗ hoa lê, rồi hất tung bộ ấm trà tinh xảo trên bàn xuống, chúng tiếp đất, tạo ra một loạt âm thanh vỡ vụn. Lồng n.g.ự.c nàng phập phồng dữ dội, thể hiện phần nào phẫn nộ trong lòng nàng.
“Vân Y biểu tỷ, tỷ làm gì vậy? Trong lòng có oan ức cũng phải tìm người đã hại mình chứ, sao lại trút giận lên mấy thứ đồ này.” Xuân Phong đột nhiên xuất hiên ở cửa Lan Hương Viện, cười nhạt.
“Ngươi. . . Chính là ngươi, có phải không? Là ngươi hại ta đúng không? Chính là ngươi đã hại ta.” Nỗi tức giận mới lắng xuống của Lạc Vân Y lại bùng lên khi Xuân Phong xuất hiện. Ánh mắt nàng đỏ lên như mang theo ngọn lửa địa ngục, căm tức nhìn Xuân Phong.
Xuân Phong chỉ nhẹ liếc nàng một cái, không thèm để nàng ta vào mắt. Đây chỉ là nàng trả lại những gì họ đối xử với nàng mà thôi. Nếu không phải nàng sai Huyền Dịch theo dõi họ, ngày hôm nay, người thân bại danh liệt chính là nàng.
Xuân Phong trực tiếp bỏ qua Lạc Vân Y, đi đến trước mặt Lạc phu nhân, Hạ Tú Thanh. Mặt nàng giãn ra một nụ cười.
“Dì cả, ngài quả là bình tĩnh. Con gái dì xảy ra chuyện lớn như thế mà vẫn có thể lạnh nhạt như vậy, đúng là người dì cẩn trọng của con.”
“Trời đã về khuya mà cháu gái vẫn đến thăm chúng ta như vậy, đúng là chuyện hiếm. Không biết lão phu nhân để hai mẹ con ta ở đây là có ý gì? Khi nào chúng ta mới được rời đi?” Hạ Tú Thanh không tiếp chuyện Xuân Phong, mà không đổi sắc mặt hỏi chuyện.
“Dì đừng sốt ruột, người giữ hai người lại không phải là bà mà là ta.” Xuân Phong mỉm cười, liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên thờ ơ trước mặt.
“Ngươi? Vậy không biết cháu gái đây giữ mẹ con ta lại để làm gì? Muốn chê cười chúng ta sao? Lúc ban ngày chắc ngươi cũng xem đủ rồi.” Hạ Tú Thanh nghe thấy người giữ họ lại là Xuân Phong, giọng điệu không khỏi lạnh lùng xuống.
“Sao dì lại nghĩ như vậy. Ta chỉ muốn dì ở lại, gặp một cố nhân thôi, dì không cần khẩn trương.” Xuân Phong không để ý đến giọng điệu lạnh lùng của Hạ Tú Thanh, nàng tao nhã ngồi xuống trên ghế mềm, chậm rãi nói.
“Cố nhân? Cố nhân nào?” Hạ Tú Thanh hơi nheo mắt lại, vừa nghi hoặc vừa cảnh giác.
“Ngài nhìn thử xem, không phải sẽ biết sao?” Xuân Phong lộ ra một nụ cười mê hoặc, vỗ vỗ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-250.html.]
Một lúc sau, hai gia đinh dẫn một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, nhưng trông già như 50 60 tuổi vào. Dù đã qua nhiều năm, nhưng Hạ Tú Thanh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trước mặt. Đây không phải là Thu Hỉ năm xưa sao?
Không phải người này đã chớt trong vụ hoả hoạn kia sao? Sao lại vẫn có thể đứng ở đây? Không thể nào, không thể nào.
Hạ Tú Thanh không thể tin vào mắt mình, nhưng cảm giác móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói lại nhắc nhở bà, đây là sự thật.
Vốn tưởng mình đã làm việc kín kẽ, không ngờ. . .
Xuân Phong chính xác bắt được khoảnh khắc đôi mắt Hạ Tú Thanh chợt loé lên sự kinh ngạc và khủng hoảng. Nàng thản nhiên chỉ vào người phụ nữ mới xuất hiện: “Dì à, dì còn nhận ra người này không”
“Chỉ là một người đàn bà quê mùa, sao ta có thể nhận ra?” Hạ Tú Thanh ngay lập tức phủ nhận, làm ra vẻ không quen biết.
“Thế sao? Thu Hỉ, sao không thỉnh an dì của ta đi?” Xuân Phong không vạch trần lời nói dối của bà ta mà quay sang nói với người phụ nữ.
Thu Hi vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Hạ Tú Thanh, đôi mắt tràn ngập thù hận.
Nghe Xuân Phong ra lệnh, bà cứng ngắc hành lễ với Hạ Tú Thanh: “Nô tỷ Thu Hỉ, bái kiến Đại tiểu thư.”
“Thu Hỉ? Ngươi là Thu Hỉ? Không phải ngươi. . .” Người ta đã tiết lộ danh tính, bà cũng không thể giả bộ không quen biết, nếu không sẽ trở thành giấu đầu lòi đuôi. Bà ta giả vờ ngạc nhiên, nói với người phụ nữ.
“Đúng vậy, nô tỳ là Thu Hỉ. Nô tỳ không chớt, đại tiểu thư thất vọng lắm đúng không?” Thu Hỉ nở nụ cười đầy thâm ý, nhìn Hạ Tú Thanh.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Tú Thanh cứng đờ, nhìn nụ cười trên mặt Thu Hỉ, trong lòng bà không hiểu tại sao lại có chút sợ hãi, chân không khỏi lùi lại mấy bước.
“Thu Hỉ, ngươi nói gì vậy. May quá, ngươi vẫn còn sống. Mấy năm nay ngươi sống thế nào?” Hạ Tú Thanh cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn trong lòng, thay một bộ mặt thân thiết, quan tâm.
“Đại tiểu thư, ngài nghĩ xem, một người mà người nhà đều chớt hết, chỉ còn lại một mình, thì có thể sống thế nào?” Sự phẫn nộ trong mắt Thu Hỉ nãy giờ chưa hề giảm bớt, ngữ khí lạnh như băng, lời nói ra cũng hoàn toàn không phải là lời mà một nô tỳ có thể nói.
“Chắc là cũng khá vất vả nhỉ. Ngươi đã trở về rồi, không bằng lại về hầu hạ ta đi, còn hơn bôn ba chịu khổ một mình bên ngoài.” Sắc mặt Hạ Tú Thanh ôn hoà mà thân thiết, nhưng nắm tay giấu dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, kinh mạch màu xanh đã mơ hồ hiện lên.
Từ khi Thu Hỉ tiến vào, Xuân Phong vẫn lẳng lặng đánh giá sự tương tác giữa họ, dù không nói gì, nhưng trong mắt đã loé lên một tia sáng kì lạ.
Lạc Vân Y đứng đó, bối rối. Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại nhốt họ lại đây chỉ để gặp lại một nô tỳ mất tích nhiều năm?
Đang đùa nàng sao?
“Chuyện này không cần dì quan tâm. Thu Hỉ dù sao cũng là người bên cạnh bà, nếu đã trở về, thì tất nhiên sẽ lại về bên bà, được người trong phủ chúng ta chiếu cố.” Sốt ruột mang người đi như vậy, là vội vã muốn giớt người *iệt khẩu sao? Xuân Phong cười lạnh trong lòng.