Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:03:01
Lượt xem: 106
“Vân Y, ngươi làm ta quá thất vọng. Từ nhỏ ngươi đã lớn lên trong Hộ Quốc Công phủ, ta vốn tưởng ngươi là một cô nương tốt, không ngờ. . .” lão phu nhân nói, vẻ mặt đau lòng.
Lạc Vân Y đứng sững sờ tại chỗ, bà nói như vậy, nghĩa là bà đã hoàn toàn từ bỏ nàng sao? Tại sao? Tại sao mọi người luôn từ bỏ nàng dễ dàng như vậy?
Lúc này, hai mắt Lạc Vân Y đỏ ngầu, không cam lòng nhìn mọi người trong phòng với ánh mắt căm ghét. Nàng hận ánh mắt giễu cợt của tất thảy mọi người, hận lão phu nhân bỏ rơi nàng, thậm chí còn hận mẹ nàng không ra mặt nói giúp nàng lấy một câu. Hận ý ngập tràn, quét qua lồng n.g.ự.c nàng như một cơn lũ. Nàng cảm thấy nhất định là Hạ Sính Đình và Đoàn Xuân Phong cấu kết hãm hại nàng, nếu không, tại sao một kế hoạch chỉ có nàng và Hạ Sính Đình biết, cuối cùng lại biến hoá đến mức này, trong khi Xuân Phong - diễn viên chính lại hoàn hảo đứng ở ngoài kia.
Móng tay Lạc Vân Y cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào, trái tim nàng đã hoàn toàn bị hận thù bao phủ.
Chỉ cần nàng không chớt, nàng sẽ không để cho 2 con người đó sống tử tế.
“Được rồi, từ nay về sau ngươi không còn là cháu ngoại của Hộ Quốc Công phủ chúng ta nữa, Hạ gia chúng ta không có hậu duệ vô liêm sỉ như vậy. Ngươi là người của Lạc gia, để Lạc gia tự xử lý đi.” Lão phu nhân thất vọng tuyên bố, xoay người rời đi, không thèm nhìn Lạc Vân Y thêm một cái, giống như chỉ một ánh nhìn cũng làm bà khó chịu.
Lúc này, Hạ Sính Đình bỗng quỳ xuống trước mặt Thái hậu và lão phu nhân.
“Thái hậu nương nương, ngài vẫn luôn tin vào Phật giáo, trong lòng từ bi. Van cầu ngài hãy giúp biểu muội của tiểu nữ. Nàng ấy là một nữ tử tốt, nhưng tiếc là không được ở cạnh người mình yêu thương, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Cầu xin Thái hậu nương nương khoan dung.” Hạ Sính Đình ra vẻ tỷ muội tốt, cầu tình cho Lạc Vân Y, không biết mục đích của ả là gì.
“Vậy sao, sao ngươi lại biết nàng nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện này? Bản cung nên khoan dung cho nàng ấy thế nào?” Thái hậu nhìn Hạ Sính Đình với ánh mắt sâu thẳm, khiến ả ta không lý giải được ý nghĩa của ánh nhìn này.
“Vân Y biểu muội từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu nữ, tiểu nữ là người hiểu rõ bản tính của nàng nhất. Nàng trời sinh thiện lương, chưa bao giờ làm ra chuyện gì khác thường. trong chuyện này, tiểu nữ tin tưởng nàng có nỗi khổ riêng.” Hạ Sính Đình nhìn thoáng qua Lạc Vân Y, ánh mắt chân thành.
“Ừ, xem như các ngươi tỷ muội tình thâm, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Không biết ngươi muốn ta khoan dung nàng thế nào?” Thái hậu vẫn nhìn Hạ Sính Đình với ánh mắt sâu như nước, giọng nói thản nhiên.
“Không bằng. . .” Hạ Sính Đình đang định nói, lại có một giọng nói khác chen ngang.
“Không bằng xin Hoàng tổ mẫu chỉ hôn cho hai người họ, thành toàn cho họ, có được không?” Giọng nói nam tính vang lên, sau đó, một bóng dáng oai hùng xuất hiện.
Mọi người thấy người đến là Diêu Vương, vội vàng cúi đầu định hành lễ, nhưng bị hắn ngăn lại.
“Hôm nay là đại thọ 60 tuổi của lão phu nhân, tổ mẫu luôn thiện tâm hướng phật, chi bằng hôm nay tiện tay làm việc tốt luôn đi.” Lời nói của Diêu Vương thoạt nghe thì rất hợp lý, nhưng không hiểu sao lại có thêm vài phần châm chọc.
Lạc Vân Y không thể tin được mà nhìn về phía Diêu Vương, hắn vừa nói gì? Muốn nàng kết hôn với tên đàn ông hèn nhát này ư?
Vốn dĩ Lạc Vân Y đã tự xác định, không cần quan tâm mình bị xử lý thế nào, chỉ cần sống sót là được. Trở về Lạc gia, chắc nàng cũng không có kết cục gì tốt, sẽ bị đám người ở nhà giật dây, sẽ bị cha nàng đưa đến từ đường, nói chung tương lai của nàng chỉ có 2 từ đen tối. Nhưng khi nghe chính Diêu Vương đề xuất gả nàng cho một người đàn ông ghê tởm như vậy, nàng vẫn cảm nhận như bị xát muối vào vết thương vậy. Đây chính là Diêu Vương, người nàng ngưỡng mộ 10 năm. Kể từ khi nàng 5 tuổi, nhìn thấy hắn trong bộ đồ trắng như thiên thần hạ phàm, nàng đã khắc ghi hình bóng của hắn. Thế mà giờ đây, người đàn ông nàng ái mộ 10 năm lại muốn nàng kết hôn với người khác, thật là trớ trêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-249.html.]
Nhưng cũng đúng, tình trạng hiện tại của nàng đâu xứng với một người cao quý như hắn nữa. Nàng đã bị vấy bẩn, cho dù chỉ làm một nha đầu bưng trà rót nước cho hắn, hắn cũng không cần.
Lạc Vân Y vừa nãy còn chìm trong ngọn lửa thù hận, bỗng chốc trở nên chán nản như quả bóng xì hơi.
“Diêu Vương sao lại đến đây?” Thái hậu vui vẻ nhìn Diêu Vương.
“Ta đến đón Hoàng tổ mẫu, chúng ta nên trở về rồi.” trên mặt Bách Lý Mặc Thần không có biểu tình gì thừa thãi, nhưng giọng nói đã ôn hoà hơn rất nhiều.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ừ, ngươi đã nói như vậy rồi, chúng ta hãy thành toàn cho họ đi, coi như là tích công đức. Hai ngươi trở về hãy chọn ngày lành tháng tốt thành hôn đi.” Khỏi phải nỏi, Thái hậu vẫn cực kỳ sủng ái người cháu trai này.
Lời nói của thái hậu đã quyết định nửa đời sau của Lạc Vân Y, ít nhất, nàng vẫn giữ lại được mạng nhỏ. Nhưng Lạc Vân Y lại không cảm thấy may mắn chút nào, ngược lại, nàng cảm nhận như tim gan của mình bị khoét rỗng, cả người rơi vào khoảng không vô định.
Giải quyết chuyện của Lạc Vân Y xong, Thái hậu được Diêu Vương đỡ lên kiệu, cả đoàn khởi giá về cung. Thái hậu và Diêu Vương rời đi, những vị khách còn lại cũng lần lượt cáo từ.
Chắc chỉ trong ngày mai thôi, sự kiện đặc biệt trong bữa tiệc mừng thọ của lão phu nhan Hộ Quốc Công phủ sẽ được truyền ra khắp kinh thành.
Những vị khách cuối cùng rời khỏi Hộ Quốc Công phủ là nhà Lam Lam. Lúc xảy ra chuyện, hai người họ kéo nhau đi hẹn hò ngọt ngào, không quên kéo theo Xuân Vũ vá Xuân Sinh đi làm lá chắn, vì vậy cả đám đều không có mặt. Sự chú ý của mọi người đều đặt vào sự kiện bất ngờ xảy ra, nên cũng không ai để ý đến sự vắng mặt của một số người này, lại càng là cơ hội tốt cho họ.
Hạ Lạc Hoa lưu luyến tiễn Lam Lam ra cửa phủ, nhìn theo đến lúc xe ngựa đi khuất mới quay về phòng.
“Được rồi, biểu ca, sau này lấy nàng về rồi, tha hồ mà ngắm, ngày nào cũng được ngắm, đừng nhìn nữa, vào thôi.” Xuân Phong thấy hắn thất thần liền trêu chọc.
“Muội cứ toàn trêu chọc ta thôi. Muội nói xem, hôm nay biểu hiện của Lam Lam tốt như vậy, có khi nào bà sẽ suy nghĩ lại chuyện hôn sự của chúng ta không?” dù sao hắn cũng là nam tử, lại khá thân thiết với Xuân Phong, nên nói đến chuyện hôn sự của bản thân cũng không quá ngượng ngùng.
“Nhất định là vậy rồi, biểu ca à, huynh yên tâm đi.” Xuân Phong cười nói.
Tất cả khách nhân đều đã rời đi, chỉ còn lại mẹ con Lạc Vân Y. Hạ nhân dẫn họ vào Lan Hương viện, dặn họ không được rời đi, rồi lui ra, không nói thêm gì.
Do ban ngày xảy ra chuyện khó xử kia, mẹ con họ cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ ở Lan Hương viện.
Từ lúc Lạc Vân Y trở về Lan Hương viện, nàng không hề mở miệng nói lời nào, dù cho mẹ liên tục an ủi, gợi chuyện, nàng cũng không hề hé môi, thậm chí còn không thèm nhìn bà.
Sau khi trấn tĩnh lại, cơn đau trên cơ thể không ngừng nhắc nhở nàng về sự tủi nhục mà nàng phải chịu hôm nay, cảm giác như có người cầm một chiếc roi gai thấm đẫm nước muối, liên tục quật vào lòng nàng, cái nào cũng đau thấu tận tim gan.