Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 247

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:02:27
Lượt xem: 62

Bà cụ thấy bộ dáng của Hạ Sính Đình thì mặt tối sầm xuống. Sau khi mời Thái hậu đến ngồi trong phòng, bà xoay người nhìn về Tú Đào bên người Hạ Sính Đình, ánh mắt sắc bén: “Ngươi nói mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu không giải thích rõ ràng, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi phủ.”

Lúc bà cụ và mọi người đến đây, Tú Đào đã lẳng lặng rút về sau lưng Hạ Sính Đình. Họ nghĩ những việc họ làm, trời không biết đất không hay, không biết rằng tất cả đã rơi vào hai ánh mắt trên cây cổ thụ ngoài kia.

Lúc này, nam nhân trên cây đang cầm một quả nho mọng đã bóc vỏ, vẻ mặt nủng nịnh nhét vào miệng nữ tử. Nữ tử dựa vòng lồng n.g.ự.c nam tử, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm phía trước, hoàn toàn là bộ dáng đang hóng kịch hay.

“Vâng, nô tì xin nói.” Tú Đào quỳ phịch xuống đất, sợ hãi, hoảng sợ nói.

“Trước đó, hoa sen nở trong hồ Tây Uyển rất đẹp nên tiểu thư dẫn các vị phu nhân, tiểu thư đến đây thưởng cảnh. Thời tiết nóng nực, mọi người đang định chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi một chút, không ngờ. . . không ngờ lại thấy. . .thấy…” Tú Đào có chút rụt rè, không dám tiếp tục.

“Thấy gì, nói nhanh.” Lão phu nhân sắc bén quát.

“Vâng! Vâng, mọi người phát hiện biểu tiểu thư và nam tử đang hẹn hò, vụng trộm. . .” Tú Đào bị tiếng quát của lão phu nhân doạ sợ, toàn thân run rẩy, vội vàng thốt ra, nói đến câu cuối, giọng ả ta đã nhỏ đến mức không thể nghe được. Nhưng ý tứ trong lời nói của ả đã rõ ràng.

Lão phu nhân nghe được mấy từ cuối, giống như bị đả kích, không thể đứng vững nữa, thân hình lùi về sau mấy bước.

Xuân Phong ngồi trên cây ăn nho, cười lạnh, kỹ năng diễn xuất của nha đầu này cũng ổn đấy chứ. Nếu ả ta ở thể kỷ 21, chỉ cần xinh đẹp hơn một chút là có thể đi làm diễn viên rồi.

“Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói Xuân Phong. . ” bà không thể nói ra hai chữ tư thông, bà cũng không tin là Xuân Phong sẽ làm ra việc đó.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Mẹ Xuân Phong lắc đầu.

“Cô cô, con xin lỗi. Là con không quan tâm biểu muội, để nàng bị người khác lừa gạt, lợi dụng.” Hạ Sính Đình nói như sắp khóc, đi đến cạnh xin lỗi mẹ Xuân Phong. Nàng vội vàng muốn chứng minh tội lỗi của Xuân Phong, ép mẹ nàng chấp nhận chuyện tàn khốc này.

“Mẹ, con tin tưởng Xuân Phong tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhất định trong chuyện này có ẩn tình, mẹ, xin mẹ hãy làm chủ cho Xuân Phong.” Đôi mắt mẹ Xuân Phong đỏ lên, quay sang nói với bà cụ. Bà quá lo lắng, sốt ruột, nên không nghĩ đến xác nhận lại xem người đang núp trong phòng kia là ai, còn những người đứng ngoài, tất nhiên cũng sẽ không hỏi, dù sao thì người trong nhà đã nhắc tên rồi, họ không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Bà cụ nhìn ánh mắt mọi người, đã đoán được một phần câu chuyện, cực kỳ thất vọng.

“Cô cô, người đừng làm khó bà như vậy. Con biết cô cô yêu thương Xuân Phong, nhưng sự việc hiện tại đã có nhiều người chứng kiến như vậy. . .”

Thấy vẻ mặt thất vọng của bà cụ, Hạ Sính Đình trong lòng thầm vui vẻ khi kế hoạch thành công. Chỉ cần bà nội xác nhận, người khác nói gì cũng không quan trọng nữa, nhưng nàng vẫn không quên dẫm lên Xuân Phong thêm một cái.

Mẹ Xuân Phong ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Hạ Sính Đình. Hạ Sính Đình không khỏi bị lệ khí trong mắt bà doạ sợ lùi lại một bước, rút bàn tay đang đặt trên cánh tay bà về.

Xuân Phong nhìn cảnh này, biết đã đến lúc mình phải xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-247.html.]

Bách Lý Mặc Thần ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đưa nàng đáp xuống mặt đất, nhẹ cười với nàng một cái mới thả eo nàng ra.

Hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy lưu luyến một lúc, người đàn ông  mới quay đầu bước đii.

“Ơ, mọi người đang làm gì thế? Sao lại náo nhiệt vậy?” một giọng nói trong trẻo, ngây thơ truyền đến, mọi người không khỏi quay người nhìn lại, sau đó chủ động tách ra một lối đi.

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Xuân Phong chậm rãi tiêu sái đi vào, mọi người không khỏi nghi hoặc.

Không phải vị biểu tiểu thư này đang yêu đương vụng trộm trong phòng kia sao, sao lại xuất hiện ở đây?

Mẹ Xuân Phong thấy nàng quần áo nghiêm chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt sáng lên, vội tiến lên ôm nàng, vội vàng hỏi:

“Xuân Phong, con có sao không? Con không sao là tốt rồi, mẹ biết con sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, mẹ biết mà.” Mẹ Xuân Phong không khống chế được những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, sự việc lúc nãy doạ bà rụng tim luôn rồi.

Bà không dám nghĩ, nếu người trong đó thật sự là Xuân Phong thì bà phải làm thế nào.

“Lúc nãy con đi đâu vậy?” mẹ Xuân Phong lau nước mắt, hỏi.

“Lúc nãy có người tìm con hỏi chuyện sinh tố, cho nên không ở đây. Có chuyện gì xảy ra vậy?” Xuân Phong vẻ mặt mờ mịt, vô tội trả lời.

Khoảnh khắc Xuân Phong xuất hiện, trong ánh mắt Hạ Sính Đình chỉ có 3 chữ “không thể nào.” Nàng ta nhìn chằm chằm Xuân Phong, như hận không thể khoét một lỗ trên người nàng, còn không kịp nghĩ xem người trong phòng là ai.

Trong lòng Hạ Sính Đình chỉ toàn là không cam tâm. Tại sao, tại sao kế hoạch chu đáo, chặt chẽ như thế mà nàng ta vẫn thoát được? ông trời không công bằng với nàng, tạo sao, nàng không cam lòng.

Khi lão phu nhân nhìn thấy Xuân Phong, tảng đá lớn trong lòng bà cuối cùng cũng được thả xuống, bà thở phào nhẹ nhõm. Bà lại liếc nhìn Hạ Sính Đình, thất vọng lắc đầu, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn 2 người đang trốn trong phòng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Được rồi, Xuân Phong không sao là tốt rồi. Giờ xử lý 2 người kia đã.” Lão phu nhần nhìn Xuân Phong với ánh mắt vui mừng, rồi nói.

Nam tử kia ban đầu vẫn nhởn nhơ hưởng thụ, nhưng khi nhìn thấy Thái Hậu đi vào, liền bị doạ đến chân mềm nhũn, vội vàng trốn sang một bên.

Lão phu nhân vừa nói xong, nữ nhân giấu mặt bắt đầu run rẩy, nàng thật hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, để nàng không phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

“Ra đây đi, trốn ở đằng sau thế làm gì? Dám làm mà không dám nhận à, ngươi coi Hộ Quốc Công phủ của chúng ta là nơi nào.” Lão phu nhân nghiêm khắc nói.

“Tiểu nhân biết sai rồi, là tại tiện nhân này câu dẫn ta, nàng chủ động mời ta đến đây. Thái hậu nương nương, lão phu nhân, xin tha mạng cho tiểu nhân.” Nam tử quỳ xuống trước mặt Thái hậu và  lão phu nhân.

“Ngươi nói bậy.” Biết bản thân không thể thoát khỏi kiếp này, nữ tử cũng không che mặt nữa, nghe nam nhân nói xấu mình như vậy, nàng mạnh mẽ chỉ thẳng vào hắn.

Loading...