Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:01:56
Lượt xem: 72
Một bóng người màu xanh đón được Xuân Phong, chậm rãi bế nàng lên, đi thẳng vào trong viện. Người này liếc mắt nhìn vị nha hoàn kia một cái đầy ẩn ý, vẻ mặt đắc ý khi kế hoạch thành công.
Nhưng vừa bước vào sân, bọn chúng đã bị một bóng người ngăn lại.
“Dừng lại, ngươi đang làm gì? Thả nàng xuống.” Trần Thanh Thư ngữ khí sắc bén, ánh mắt lạnh như băng làm cho người đối diện phát lạnh.
“À, biểu tiểu thư lúc nãy uống quá chén, giờ có chút choáng váng, nô tỳ đang chuẩn bị đưa ngài ấy đi nghỉ.” Nha hoàn thấy đột nhiên xuất hiện người lạ, trong lòng hoảng sợ một chút, nhưng nhanh chóng trấn định, giả vờ nói.
Trần Thanh Thư liếc qua hai người, trong lòng không hiểu ai là người phái họ đến đây, lại còn đánh ngất Xuân Phong, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy nàng bị đánh ngất. Trần Thanh Thư đang định mở miệng chất vấn họ, bỗng có hai viên đá từ xa bay đến, trực tiếp đánh ngất hai người kia. Tên Tiểu Tư vốn đang ôm Xuân Phong cũng ngất đi, thấy Xuân Phong sắp rơi xuống, Trần Thanh Thư nhanh chóng bước lên, định ôm nàng vào lòng. Nhưng một thân ảnh khác đã lao đến còn nhanh hơn hắn, ôm Xuân Phong theo kiểu công chúa, vững vàng kéo dài khoảng cách giữa nàng và hắn ra xa 2 thước.
Hai cánh tay của Trần Thanh Thư đang dang ra, cứng đơ tại chỗ mất mấy giây mới hạ xuống. Hắn quay đầu nhìn người mới tới: “Diêu Vương điện hạ, sao ngài lại đến nơi hẻo lánh này?”
Trần Thanh Thư nhìn Xuân Phong trong lòng Bách Lý Mặc Thần, không khỏi thắc mắc.
“Trần công tử vì lý do gì mà đến đây, bổn vương cũng là vì lý do đó.” Bách Lý Mặc Thần cao ngạo, lãnh đạm đáp lại. Hắn không thấy hắn bế Xuân Phong thế này có gì không ổn.
“Tại sao mình lại ở đây?” Trần Thanh Thư tự hỏi chính mình. Vốn dĩ hắn muốn nói chuyện riêng với Xuân Phong một chút, lại thấy nàng theo một nha hoàn rời khỏi đại sảnh, không biết tại sao, hắn cũng cất bước theo sau. Thấy Xuân Phong bị đánh ngất, hắn đau lòng người yêu, liền không nhịn được mà nhảy ra.
Vậy Diêu Vương. . . Vậy là Diêu Vương và Xuân Phong. . .
Bọn họ làm sao có thể. . . Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao Diêu Vương lại xuất hiện ở đây? Sau khi suy nghĩ, không hiểu sao Trần Thanh Thư có chút khó chịu trong lòng, đặc biệt là khi nhìn vào cánh tay rắn chắc của Bách Lý Mặc Thần đang vòng quanh eo Xuân Phong.
“Ta nghĩ Diêu Vương nên buông Đoàn cô nương xuống trước. Diêu Vương thân là nam tử, ôm một cô nương chưa xuất giá như vậy, truyền ra ngoài, sợ là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.” Trần Thanh Thư nghiến răng nói.
“Nếu lỡ làm tổn dại thanh danh của nàng, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, cưới nàng về phủ, Trần tiên sinh không cần lo lắng.” Bách Lý Mặc Thần nghe ra sự ghen tuông trong câu nói của Trần Thanh Thư, cố ý cười lạnh nói.
“Diêu Vương. . . Ngài. .” Trần Thanh Thư siết chặt nắm đấm, muốn phát tiết, nhưng lại không tìm được lý do, tức giận đến mức có thể phun lửa.
Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong, dậm chân mấy cái, nhanh chóng rời đi, để lại Trần Thanh Thư đang tức giận đứng đó, một lúc sau, hắn cũng hung hăng vung tay áo rời đi.
Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong rời khỏi Tây uyểm, trở về Hương Lăng viện. Vừa trở lại phòng, Xuân Phong đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Mặc Thần.
“Huynh thật là không biết xấu hổ.” Xuân Phong tức giận nói với hắn.
“Ta đã nói với nàng rồi, Trần Thanh Thư kia có ý xấu với nàng, đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau.” Một vị Vương gia nào đó vẫn cứng đầu nói.
“Huynh là bình dấm chua đầu thai sao? Cho dù Trần đại ca có ý tứ kia với ta, huynh cũng không thể kết luận hắn là người xấu.”
“Túm lại là ta không thích hắn nhìn nàng si mê như vậy, nàng là của bổn vương, chỉ là của ta mà thôi.” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên đổi sang làm nũng, ôm lấy Xuân Phong, già mồm cãi láo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-245.html.]
Xuân Phong có chút ngọt ngào, bất đắc dĩ nhìn hắn, không nói nên lời. Nàng phát hiện, người này chỉ xưng bổn vương với nàng khi muốn khẳng định chủ quyền, còn những lúc khác, chỉ đơn giản xưng ta, cho nên hai người bình thường nói chuyện đều giống như những cặp vợ chồng bình thường, không hề có cảm giác xa cách. Xuân Phong không khỏi cảm động trước sự tinh tế này của hắn. Một nam nhân tôn quý như vậy, có thể vì nàng mà gạt bỏ hết địa vị, để có thể ngang hàng với nàng mà đối đãi, thật là đáng trân trọng.
“Sắp đến lúc rồi, chúng ta đi thôi, đi xem kịch.” Bách Lý Mặc Thần thu hồi vẻ làm nũng, đổi lại thành một nụ cười trong sáng, kéo tay Xuân Phong.
“Ừ.” Xuân Phong cũng cười lại với hắn, gật đầu, để mặc hắn ôm eo mình, trốn vào một cây đại thụ trong Tây uyển.
…
ở tiền viện, Hạ Sính Đình dáng người xinh đẹp, mỉm cười trò chuyện giữa đám công tử, tiểu thư thế gia, trông nàng yểu điệu, sặc sỡ như một con hồ điệp. Sau khi hàn huyên một lúc với các vị phu nhân, tiểu thư, đột nhiên nàng đề nghị dẫn mọi người đến Tây uyển ngắm hoa sen, còn nói ở đó có nhiều đại thụ, không khí sẽ trong lành mát mẻ hơn ở đây, rất thích hợp để thưởng cảnh ngâm thơ.
Hạ Sính Đình là trưởng nữ Hộ Quốc Công phủ, đương nhiên, lời nàng vừa nói ra, đã được rất nhiều người đồng tình. Thế là một đám oanh oanh yến yến ríu rít đi về phía Tây uyển.
Phong cảnh dọc đường thực sự đẹp, quả thực là như Hạ Sính Đình nói, không khí thật mát mẻ và thoải mái. Đặc biệt, bên bờ hồ là một hàng liễu đung đưa theo gió, kết hợp với cảnh hồ sen đang nở rộ, hai màu sắc tương phản mà lại hợp nhau đến lại, tạo nên một khung cảnh nên thơ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhưng sau khi đi một đoạn đường khá xa, các vị phu nhân, tiểu thư quen được chiều chuộng đã nhanh chóng xuống sức, thời tiết lại oi bức, làm cho họ càng mệt mỏi.
Hạ Sính Đình thấy biểu tình của họ, liền đề nghị họ vào viện trong Tây uyển nghỉ ngơi một chút, ngồi thưởng trà, ăn chút điểm tâm. Những vị nữ quyến này vốn đã mệt mỏi, miệng khô lưỡi khô, nhanh chóng đồng ý.
Mọi người đều rảo bước về phía gian phòng, nhưng còn chưa bước đến bậc thang, đã nghe thấy những tiếng thì thầm mơ hồ, âm thanh tuy không lớn, nhưng người bên ngoài vẫn nghe rõ mồn một.
“Tiểu mỹ nhân, nàng thật xinh đẹp, hãy để ta yêu thương nàng nào.” Một giọng nói tràn ngập *âm *ục truyền đến.
“A. . Đừng mà. . Đừng. . Đau quá. .” nữ tử, dù là đang cự tuyệt, nhưng giọng nói lại kiều mỵ quyến rũ, ngược lại còn có chút như mời gọi.
Tiếp sau đó là một loạt tiếng động quen thuộc làm người nghe đỏ mặt tai hồng. người bên ngoài giật mình kinh ngạc, các vị tiểu thư chưa chồng, mặt đã sớm đỏ lựng như cà chua.
Mấy vị phu nhân thậm chí còn bắt đầu thì thầm với nhau.
“Chuyện gì vậy? Sao lại có nam tử. . .”
“Đúng rồi, giữa thanh thiên bạch nhật, thật là bại hoại.” có người tức giận nói.
Hạ Sính Đình thấy phản ứng của mọi người, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Nàng giả vờ tức giận, bước đến cửa, dứt khoát đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trong phòng hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Sau đó là một mảnh náo loạn.