Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 244

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:01:35
Lượt xem: 89

Thái hậu và lão phu nhân cũng nhìn vào chiếc bát trước mặt với vẻ ngạc nhiên và bối rối. Do thân phận khác biệt, bát của Thái hậu và Diêu Vương là bát pha lê.

“Mời mọi người thưởng thức.” Xuân Phong mỉm cười nói, sau đó bước xuống, trở về chỗ ngồi.

Bách Lý Mặc Thần là người đầu tiên bình tĩnh cầm chiếc bát pha lê lên, múc một thìa cho vào miệng, cảm giác ngọt ngào và mát lạnh tan ngay trong miệng thật sự rất dễ chịu.

Một số người ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng nhìn Diêu Vương cao quý còn hưởng thụ như vậy, tất cả đều cầm thìa lên bắt đầu ăn.

Nhất thời, đại sảnh yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Thái hậu cũng thử một miếng nhỏ, mắt ngài bỗng sáng lên, hỏi Xuân Phong: “Nha đầu, thứ này làm từ đá lạnh sao?”

“Đúng vậy, Thái hậu nương nương, ngài thấy hương vị thế nào?” Xuân Phong hơi khuynh người về phía Thái hậu, gật đầu, rồi khiêm tốn hỏi ngài.

“Ừ, không tồi, giữa mùa hè mà có thể được ăn thứ này thật sự là quá khó rồi. Ngươi làm thế nào mà lại có được thứ này? Thứ này hiện tại chỉ có người Hung nô ở phía bắc mới có.” Thái hậu ngạc nhiên hỏi. Ở Thiên An Quốc, chỉ có vào mùa đông mới có đá lạnh, hơn nữa đá này cũng không giữ lâu được, vậy mà nha đầu này lại có thể làm được băng giữa mùa hè, quả thực là một nữ nhân hiếm thấy. Thái hậu không khỏi nhìn Xuân Phong với ánh mắt ngưỡng mộ. Trước đó ngài còn chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra, nha đầu này đang đeo chiếc trâm vàng mà ngài tặng cho người chị em tốt năm nào. Xem ra người bạn già của ngài rất coi trọng người cháu gái này, nữ tử Hộ Quốc Công phủ đúng là người nào cũng rất xuất sắc.

“Hồi bẩm Thái hậu, Xuân Phong ngẫu nhiên lấy được công thức, cũng tốn tâm tư nghiên cứu, điều chỉnh mới làm ra được, lần này đặc biệt dành tặng cho ngài và tổ mẫu, mọi người thích là tốt rồi.” Xuân Phong cười đến toả nắng, sức sống tràn ra bốn phía.

“Thích, ta thích, thứ này kể cả ngày nào cũng ăn cũng sẽ không ngán.” Thái hậu vui vẻ nói với Xuân Phong.

Thứ Xuân Phong làm có thể coi là sinh tố hoa quả, không chỉ có đá mát lạnh, còn có hương vị hoa quả ngọt ngào. Những người này chưa bao giờ được thưởng thức hương vị đá lạnh lại ngọt ngào thơm ngon như vậy, tất nhiên là yêu thích không thể buông tay.

Nhưng với Xuân Phong, đây chỉ là chuyện đơn giản, lúc nàng còn ở học viện cảnh sát phải học rất nhiều kiến thức vật lý, hoá học, chỉ cần đầy đủ nguyên liệu, làm băng cũng không khó gì. Chỉ là ở đây, mấy thứ như sữa cực kỳ hiếm, nếu không có sữa thì không thể làm được kem, nhưng có vẻ chỉ cần thế này thôi cũng đủ cho nàng kiếm rất nhiều tiền rồi.

“Nếu Thái hậu thích, tiểu nữ có thể làm cho ngài ăn mỗi ngày.” Xuân Phong chân thành nói. Sở dĩ Xuân Phong lựa chọn yến hội hôm nay, ngoài việc lấy lòng lão phu nhân, nàng còn muốn nhân cơ hội nhờ những người trong đại sảnh quảng cáo miễn phí cho món mới này của nàng. Theo kế hoạch, đến khi Xuân Phong chính thức mở bán món này trên thực đơn, sợ rằng đây sẽ lại là một món có tiền chưa chắc đã mua được của Phiêu Hương Cư. Chỉ là nàng không ngờ hôm nay Thái hậu cũng đến, cứ thế này, có khi nào nàng trở thành thương gia cho Hoàng cung luôn không haha.

Xuân Phong vui vẻ tưởng tượng về một tương lai xán lạn, không khỏi cười hihi trong lòng.

“Được rồi, đợi ta hồi cung mà muốn ăn, ta sẽ kêu ngươi tiến cung làm cho bản cung ăn, được không?” Thái hậu ôn hoà nhìn Xuân Phong.

"Đương nhiên là không có vấn đề gì!" Xuân Phong mỉm cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-244.html.]

“Bà ơi, muội muội đã tặng lễ vật cho bà rồi, con cũng có chút đồ tặng cho bà.” Xuân Vũ ngồi một bên, đợi mọi người nói xong rồi mới lên tiếng.

“À, là thứ gì vậy, mau lấy ra cho ta xem, hai tỷ muội nhà con đúng là luôn có điều mới mẻ.” lão phu nhân vui vẻ nói.

“Bà ngoại, mời người xem.” Xuân Vũ lấy ra một chiếc khăn vuông nhỏ tinh xảo, thêu hình phúc lộc thọ, mới nhìn cũng không có gì đặc sắc, nhưng bà cụ cầm chiếc khăn lên, lật lại mấy lần, mới kinh ngạc thốt lên: “Đây là con tự thêu ư?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Cháu gái tay nghề không tốt, hy vọng bà không ghét bỏ.” Xuân Vũ cười ấm áp, gật đầu.

Thái hậu nhìn thoáng qua chiếc khăn, thấy cũng không có gì đặc biệt nên vẫn im lặng, lúc này lại nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của lão phu nhân, không khỏi muốn nhìn kỹ lại chiếc khăn. Ngài cầm chiếc khăn lên, phát hiện nó thế mà lại được thêu trên cả hai mặt. Hoa văn trên hai mặt hoàn toàn giống nhau, không để lại bất kỳ dấu vết nào về đường khâu hay mũi chỉ, trông rất sống động.

“Tỷ tỷ, khuê nữ nhà ngươi ai ai cũng tài giỏi như vậy, ta sợ ít lâu nữa người đến cầu hôn sẽ đi mòn bậc cửa mất thôi, hay là ngươi để phần cho ta một người trước đi.” Thái hậu nửa đùa nửa thật nói.

“Thái hậu nương nương nói đùa rồi, nữ tử ở ngài cung như chúng ta sao có thể đa tài đa nghệ được như những công chúa trong hoàng thất.” lão phu nhân nghe Thái hậu nói cũng vui mừng, nhưng vẫn khiên tốn trả lời. Dù bà và Thái hậu trước kia là chị em tốt, nhưng những người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ có thể không nghĩ như vậy.

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, đã có mấy chuyện kinh diễm phát sinh, sợ là có người đang nhìn mà đỏ mắt.

Yến hội trong kinh thành thường sẽ kéo dài cả ngày, ăn xong cơm trưa, khách nhân có thể lưu lại phủ du ngoạn một chút, cũng là thời gian để kết giao bằng hữu, mở rộng quan hệ. Những thương nhân như cha của Lam Lam cũng có thể kết thân với những thương gia khác.

Trong lúc này, bỗng một nha hoàn lạ mặt tìm Xuân Phong, nói là Hộ Quốc Công tìm nàng, gọi nàng đến Tây uyển một chuyến.

Tây uyển thực ra cũng không phải là nơi hẻo lánh, nhưng cũng không phải là trung tâm, Xuân Phong có đi ngang mấy lần nhưng chưa vào bao giờ. Cũng không biết trong đó có ai sống không, nhưng trong đó có một hồ sen lớn, buổi lễ này vừa vặn là mùa sen nở, cảnh sắc bên trong hẳn là không tệ.

Xuân Phong đi theo vị nha hoàn kia, một đường thưởng thức cảnh đẹp trong viện, tuy là đang trong trời hạ chói chang, nhưng nhờ vào bố trí trong viện, nàng vẫn cảm thấy thật thoải mái. Đặc biệt là lúc đi qua con đường rợp bóng cây, ánh náng thiêu đốt lui đi, cảm giác mát mẻ lập tức ùa đến.

Tán cây dày đặc không những có thể chắn bớt những tia nắng nóng bỏng, còn có thể che khuất một số chuyện tình.

Xuân Phong đang say sưa ngắm cảnh, đột nhiên thấy sau gáy tê rần, trước mắt tối sầm lại, nàng còn chưa kịp nghĩ là xảy ra chuyện gì, hay nhìn xem là ai làm, cả thân mình đã ngã xuống.

Trong cơn hoảng loạn, nàng cảm nhận có một người đỡ lấy nàng, muốn mở mắt ra nhìn người đó, nhưng mí mắt nàng không nhịn được mà khép xuống.

Loading...