Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 243

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:01:16
Lượt xem: 68

Ánh mắt này nhắc nhở nàng, kẻ thù hiện tại của nàng không phải là nàng ta, mà là người bên cạnh. Hạ Sính Đình thu hồi ánh mắt ghen tị, quay đầu nhìn về phía tỷ muội Xuân Phong.

“Muội muội, ngươi xem, ta và Vân Y đều đã biểu diễn xong, tỷ muội các ngươi không phải cũng nên biểu diễn tiết mục gì đó rồi sao, lên góp vui cho bà và Thái hậu đi.” Hạ Sính Đình cười ngọt ngào, quay sang nói với tỷ muội Xuân Phong một cách tự nhiên.

“Tỷ tỷ nói phải, nhưng tiết mục của Xuân Phong còn cần phải chuẩn bị một lúc, vậy để đại tỷ của ta và Lam Lam biểu diễn trước đi.” Xuân Phong cũng không hề yếu thế, tự tin đáp lại.

“Hừ, một dã nha đầu xuất thân bần hèn, ta xem ngươi có thể biễu diễn được loại tài nghệ gì, chờ đó mà bị chế giễu đi.” Hạ Sính Đình cười lạnh nhìn Xuân Phong, không nói gì.

Từ lúc Hạ Sính Đình đưa ra ý kiến biểu diễn tiết mục góp vui, Xuân Phong đã biết nhất định nàng ta sẽ kéo nàng vào, với tính tình của nàng ta, làm gì có chuyện từ bỏ cơ hội chứng minh minh là người giỏi nhất.

Nhưng cũng phải xem nàng ta có được như ý không, Xuân Phong nhìn thoáng qua vị biểu tỷ này của mình với một ánh mắt đầy thâm ý.

Khi Hạ Sính Đình đi thay quần áo, họ đã thương lượng xong, Xuân Vũ và Lam Lam sẽ biểu diễn hợp tấu đàn sáo.

Hôm nay Xuân Vũ ăn mặc dịu dàng động lòng người, Lam Lam lại tươi tắn xinh đẹp. Hai người một người đứng, một người ngồi, tạo nên hiệu ứng thị giác đấy cuốn hút.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Họ nhìn nhau, xác nhận nhịp điệu, rồi bắt đầu chơi.

Tiếng sáo du dương kết hợp cùng tiếng đàn nhẹ nhàng trầm bổng, khiến cho người ta cảm nhận tâm tình đều trở nên nhẹ nhàng. Dường như đây không còn là ngày hè chói chang nữa, mà là một ngày mùa xuân mát mẻ dịu dàng. Chỉ cần nhắm mắt lại lắng nghe, dường như họ có thể cảm nhận được ngày xuân trăm hoa đua nở, hương thơm bay xa. Tiếng nhạc thay đổi, họ lại bay đến một khu rừng, lắng nghe tiếng chim kêu rả rích, tiếng nước chảy róc rách, thật là một khung cảnh dễ chịu.

Âm nhạc chậm rãi dừng lại, mọi người từ từ mở mắt ra, bỗng cảm thấy cái nóng bức ngày hè đã tiêu tán đi không ít, lòng cũng bình an hơn nhiều. Mọi người im lặng trong mấy khoảnh khắc, rồi tiếng vỗ tay lại bùng nổ trong đại sảnh.

Xuân Vũ và Lam Lam nhìn nhau mỉm cười, họ cũng không ngờ lần đầu tiên họ kết hợp lại ăn ý đến thế.

Lão phu nhân và Thái hậu nhìn hai nha đầu thanh tú, vừa lòng gật đầu. Người ta nói âm nhạc xuất phát từ trái tim, nghe tiếng đàn sáo du dương như vậy, cũng có thể cảm nhận được tâm tư tinh thuần của hai đứa trẻ này.

Lão phu nhân nhìn về phía Lam Lam, ánh mắt lại thêm chút nhu hoà.

Xem ra những lời kia chỉ là đồn đãi, nhìn Lam Lam hiện tại chỉ là hơi gầy một chút, không đến nỗi huỷ dung hay bệnh nguy kịch gì như người ta nói.

Ngay khi Lam Lam biểu diễn xong, trở về chỗ, Hạ Lạc Hoa lập tức lộ ra vẻ mặt tán thưởng và hưng phấn, tán thưởng là dành cho tài năng của nàng, còn hưng phấn là khi hắn nhìn thấy nàng đã hồi phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-243.html.]

Cuối cùng cũng đến lượt Xuân Phong biểu diễn, nhưng một lúc lâu cũng không thấy nàng xuất hiện, khi mọi người còn tưởng buổi biểu diễn đã kết thúc, bỗng nhiên có 2 người bê một cái bàn trải vải nhung đỏ lên. Những thứ này đã khơi dậy sự tò mò của mọi người, thứ mới mẻ này là gì vậy? Sao lại có màn biểu diễn kỳ lạ thế?

Xuân Phong chậm rãi bước lên sân khấu, nàng đã thay thành một bộ quần áo màu đỏ nhạt, búi tóc mây sang trọng, cài chiếc trâm phượng hoàng mà lão phu nhân đã tặng cho nàng. Nàng đứng thẳng trên sân khấu, lưng thẳng tắp kiêu hãnh.

Với nụ cười chuyên nghiệp, nàng bắt đầu giới thiệu: “Trước đó mọi người đã thưởng thức các màn ca múa, đàn hát, vẽ tranh rồi, tiếp theo đây, tiểu nữ xin mang đến đây một tiết mục đặc biệt.”

Nói xong, Xuân Phong lấy một khối hộp hình vuông ra, mở đáy hộp ra cho mọi người nhìn.

“Mọi người nhìn thấy trong hộp không có gì đúng không?” Xuân Phong mỉm cười hỏi mọi người, mọi người đều gật đầu xác nhận.

“Bây giờ mời mọi người cũng xem kỳ tích.” Xuân Phong đặt chiếc hộp lên bàn, đi về phía sau bàn, mỉm cười thần bí nhìn mọi người.

Từ lúc hai người kia mang chiếc bàn lên, Bách Lý Mặc Thần đã có chút hứng thú theo dõi, có chút mong chờ xem chuyện gì sắp xảy ra.

Xuân Phong thò tay vào trong hộp, ngay trước mặt mọi người, lần đầu tiên, nàng lôi ra rất nhiều hoa tươi! Vẫn chưa hết, tiếp theo, nàng còn lôi ra cả bồ câu, chim, thỏ và một số loài vật nhỏ khác, làm cho mọi người ở dưới kinh ngạc, tấm tắc khen.

Sao vậy, vị tiểu thư này đang biểu diễn ma thuật sao?

Đúng vậy, thứ Xuân Phong vừa biểu diễn là ảo thuật. Kiếp trước, lúc còn học ở học viện cảnh sát, Xuân Phong không có việc gì làm liền chạy theo mấy vị sư huynh học mấy trò ảo thuật, luyện tập nhiều cũng thành quen tay.

Lúc Hạ Sính Đình nói đến biểu diễn tài nghệ, nàng biết mình không hề am hiểu mấy thứ ca múa gì đó, suy nghĩ một chút, về vấn đề giải trí, trừ bỏ mạt chược và cờ Liên Châu ra, nàng cũng chỉ biết ảo thuật nữa thôi. Trong hoàn cảnh này, không thể gọi mọi người cùng nhau chơi mạt chược, chơi cờ được, quá tốn thời gian, đành phải dùng đến ảo thuật vậy.

Sau khi biểu diễn xong, Xuân Phong cũng nhận được rất nhiều tràng pháo tay của khán giả, mọi người đều chỉ trỏ, tò mò về cách Xuân Phong lôi đồ vật ra từ chiếc thùng rỗng, ghé tai nhau bàn tán.

Chỉ có Bách Lý Mặc Thần nhìn thẳng vào mắt Xuân Phong, ý cười ngày càng sâu.

Hạ Sính Đình lơ đãng nhìn quanh, vô tình bắt gặp ánh mắt kia của hắn, đáng tiếc là miệng người kia không phải vì nàng mà cười. Kiêu ngạo và châm biếm trong lòng nàng lập tức biến thành hận ý vô tận, thậm chí đủ để đốt cháy Xuân Phong. Xuân Phong có thể cướp đi ánh mắt và sự quan tâm của tất cả mọi người, nhưng không thể cướp hắn của nàng. Hắn là người nàng tâm tâm niệm niệm nhiều năm, sao lại có thể vào tay người khác được.

Hạ Sính Đình quyết định trong lòng, nháy mắt với Lạc Vân Y một cái, hai người lặng lẽ biến mất trong đại sảnh náo nhiệt. Xuân Phong liếc nhìn hai người rời đi, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục nói chuyện với mọi người.

“Hôm nay là đại thọ của tổ mẫu, đa tạ mọi người đã đến chúc phúc, bây giờ, để bày tỏ lòng hiếu thảo với người, cũng là tỏ lòng biết ơn với các vị, tiểu nữ đã đặc biệt chuẩn bị một điều bất ngờ dành cho mọi người.” Xuân Phong thần bí nói với mọi người dưới đài, cả đại sảnh lập tức lại phấn khích, còn có kinh hỉ ư? Vị biểu tiểu thư này đúng là một người thú vị.

Xuân Phong vừa dứt lời, đã có mấy nha hoàn và nô tài bưng những chiếc khay lớn vào, trên đó đặt những chiếc bát chứa mấy thứ đầy đủ màu sắc. Mỗi người trong sảnh đều được tặng một bát, mọi người đều thắc mắc không biết thứ kỳ quái đựng trong bát là gì. Khi đưa tay chạm vào bát, họ lập tức có thể cảm nhận được sự mát lạnh. Giữa thời tiết này, thật sự là chạm vào một lần là không muốn buông.

Loading...