Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 242

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:00:55
Lượt xem: 75

Hôm nay Trần Lam Lam cũng đến, sau khi nghỉ ngơi 2 ngày, tuy chưa hoàn toàn bình phục, trông vẫn có phần gầy gò, nhưng vết đỏ trên mặt đã hoàn toàn biến mất, làn da đã mịn màng trắng nõn trở lại.

Lam Lam gầy đi một chút, trông lại có phần thanh tú xinh đẹp, bớt đi vài phần tròn trịa đáng yêu trước kia. Nàng đang ngồi phía sau Trần phu nhân và mẹ Xuân Phong, ở gần vị trí chủ vị. Ngồi đối diện nàng chính là Hạ Lạc Hoa, ánh mắt hai người thỉnh thoảng lại hướng về phía đối diện, mang theo tình yêu say đắm âm thầm mà mạnh mẽ.

Bách Lý Mặc Thần phát hiện có ánh mắt đang nhìn về phía bên này, nhưng nhìn kỹ lại thì lại không phải là nhìn hắn, ánh mắt không nhịn được mà chuyển một chút, nhìn về phía mấy người ngồi quanh Thái Hậu.

Nhìn thấy Xuân Phong đang cười như toả nắng, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên một vòng cung gần như vô hình. Nhưng chỉ cần thế, những người cùng ăn cơm với hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng là áp lực trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều, không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hù, ăn với vị Diêu Vương này một bữa cơm này đúng là tự ngược mà. Cứ thế này, bọn họ khả năng là đều bị khó tiêu mất.

“Thái hậu, món này rất ngon, ngài thử xem.” Hạ Sính Đình gắp một miếng rau vào bát của Thái hậu, vẻ mặt ngọt ngào nói.

“Ừ, đây là Sính Đình đúng không? Mới đó mà đã lớn thế này rồi. Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, nhà tỷ tỷ đúng là có phúc.” Thái hậu nhận miếng rau từ Hạ Sính Đình, thấy nàng quả thực là một mỹ nhân ngọt ngào, nhan sắc tuyệt trần, không khỏi khen ngợi lão phu nhân.

“Đa tạ nương nương khích lệ.” Hạ Sính Đình cúi đầu cảm ơn Thái hậu, nhẹ nhàng nói, rồi lén lút ném cho Xuân Phong một ánh nhìn khinh thường. Mọi lần đều là tiểu tiện nhân này thu hút hết mọi sự chú ý, hôm nay nàng sẽ không để mọi chuyện như thế nữa.

“Ai cũng có phúc mà, cháu trai của ngài không phải cũng là độc nhất vô nhị sao?” lão phu nhân cười vui vẻ đáp lại Thái hậu, mắt nhìn về phía đối diện.

“Đứa cháu này của ta cũng khá ưu tú, nhưng lại quá nội tâm, còn chưa lập phi rồi đẻ cho ta một đứa chắt, ta đã sớm nóng lòng.” Thái hậu nhìn theo ánh mắt lão phu nhân, nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần, thở dài nói, sau đó ánh mắt lướt qua một vòng những nữ tử xung quanh, cuối cùng dừng ở Hạ Sính Đình một chút.

Hạ Sính Đình đang giả vờ ăn uống bên này, nhưng thực ra luôn để ý đến động tĩnh phía bên Thái hậu. Giờ nghe Thái hậu nhắc đến chuyện hôn sự của Diêu Vương, lại cảm nhận được ánh mắt của ngài dừng trên người mình, trong lòng kích động không thôi, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ kính cẩn, cật lực che giấu sự vui vẻ trong lòng.

“Diêu Vương năm nay đã 19 tuổi rồi nhỉ.” Lão phu nhân nghĩ nghĩ, “Ừ, cũng đến tuổi lấy vợ rồi, ngài không giúp đỡ chỉ điểm một chút sao?”

“Ta muốn giúp lắm, nhưng chỉ sợ nó không cần.” Thái hậu cũng cười nói.

Xuân Phong ở một bên im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa 2 vị lão nhân gia. Mấy hành động nhỏ nhặt của Hạ Sính Đình nàng đều thấy, nhưng không thèm để vào mắt.

“Haizz, cháu trai của ngài sống nội tâm sao? Một người hàng đêm đều trèo cửa sổ vào phòng người khác mà vẫn được coi là người sống nội tâm sao?” Xuân Phong yên lặng oán thầm trong lòng.

Nam tử nào đó ngồi bên kia đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa, có chuyện gì vậy?

Bữa cơm đã gần kết thúc, Hạ Sính Đình đột nhiên đề nghị các vị tiểu thư biểu diễn chút tài nghệ, góp vui cho bữa tiệc. Thái hậu ít khi vui vẻ, liền đồng ý với đề nghị của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-242.html.]

Vì sự có mặt có Thái hậu và Diêu Vương, cả đám tiểu thư đã sớm kích động, chốc chốc lại chỉnh lại trâm cài đầu, chút nữa lại chỉnh lại quần áo, dường như muốn nhân cơ hội này được Thái hậu và Diêu Vương biết mặt.

Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của quý nhân, nói không chừng họ có thể được gả vào Diêu Vương phủ, mai sau có khi còn được ngồi vào ghế phượng.

Nhưng vị tiểu thư chưa chồng này đều ôm mộng tưởng hão huyền này, mặt đều cười như nở hoa. Nhưng khác với những người này, Hạ Sính Đình còn có thêm vẻ tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, như thể vị trí Diêu Vương phi kia đã sớm thuộc về nàng.

Người đầu tiên biểu diễn là Hạ Sính Đình, nàng đã thay một bộ trang phục màu đỏ thẫm, đẹp động lòng người, động tác lại quyến rũ mị hoặc, một khúc Phượng hoàng nghê thường cứ thế mà thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho mấy vị tiểu thư lập tức cảm thấy thua kém, thậm chí đã có mấy người muốn rút lui.

Hạ Sính Đình vừa múa xong, cả đại sảnh bùng nổ trong tiếng vỗ tay, một số công tử thế gia còn cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Hạ Sính Đình đứng trên sân khấu, n.g.ự.c phập phồng, hài lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người bên dưới. Ánh mắt nàng chạm đến thân ảnh tuấn tú kia, nhưng nàng lại phát hiện ra, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm về phía trước, chưa bao giờ nhìn vào mình, chứ đừng nói đến cho nàng mấy cái vỗ tay khích lệ.

Trong lòng nàng không khỏi có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn cười trong trẻo, cúi đầu chào mọi người rồi lui xuống.

“Không sao, Diêu Vương trời sinh lạnh lùng, màn biểu diễn chấn động như vậy mà ngài ấy không quan tâm, thì những người khác ắt hẳn sẽ không thể thu hút ngài ấy. Mình vẫn còn cơ hội, ít nhất, dựa vào nhan sắc trời cho của mình, phần thắng của mình chắc chắn là lớn nhất.” Hạ Sính Đình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, tự an ủi.

Sau khi thay quần áo và trở về chỗ ngồi, các vị tiểu thư khác lần lượt lên biểu diễn, nhưng chưa ai có thể vượt qua tiết mục của Hạ Sính Đình, điều này làm cho Hạ Sính Đình càng lúc càng kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên nàng vui vẻ như vậy sau khi bị trúng độc.

Hạ Sính Đình ngồi ngay ngắn cạnh ghế của Thái hậu, mặt mang ý cười, lẳng lặng theo dõi từng người một biểu diễn tài nghệ.

Người tiếp theo biểu diễn là Lạc Vân Y, người đã lâu không xuất hiện ở Hộ Quốc Công phủ. Hạ Sính Đình khinh thường nhìn người mới lên sân khấu.

Lạc Vân Y duyên dáng yêu kiều bước lên sân khấu, một lát sau, liền có mấy nha hoàn thanh tú bê bút mực và một tấm lụa dài màu đỏ lên, mọi người đều khó hiểu không biết họ định làm gì.

Đột nhiên, một giai điệu nhịp nhàng vang lên, Lạc Vân Y bắt đầu múa với những động tác uyển chuyển không kém gì Hạ Sính Đình lúc nãy. Vừa múa, nàng vừa cầm bút, lưu loát viết lên tấm lụa.

Nhạc vừa dừng, chữ cũng viết xong, điệu nhảy cũng dừng lại.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Một bức thư pháp với nét chữ mạnh mẽ mà thanh lịch lộ ra.

Trên tấm vải đỏ dài khoảng 2 thước lộ ra dòng chữ rõ ràng: “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Màn trình diễn này lại làm cả hội trường bùng nổ.

Chỉ thấy khuôn mặt Hạ Sính Đình khẽ biến, liếc mắt nhìn người trên sân khấu, Lạc Vân Y lại trả lại nàng một ánh mắt khó hiểu.

Loading...