Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:00:36
Lượt xem: 70
Những lời đồn đại về Dương gia tiếp tục được lan truyền rộng rãi, chuyện này cũng gián tiếp chứng minh những lời đồn về Lam Lam trước kia là không đúng sự thật, không còn ai nhắc đến những chuyện đó nữa.
Nháy mắt đã tới yến thọ của bà cụ, cả Hộ Quốc Công phủ được quét dọn đến mức không còn một hạt bụi, hạ nhân trong phủ đều vui vẻ, phấn chấn, ăn mặc sáng sủa.
Tất nhiên chủ tử của các viện thì không cần phải nói, đều ăn mặc tỉ mỉ, tranh kỳ khoa sắc.
Lão phu nhân cũng mặc một thân quần áo màu đỏ thẫm, thêu rất nhiều chữ Phúc Thọ bằng tơ vàng, tóc búi gọn, trông rất tươi tắn.
Đám cháu chắt trong phủ sớm đã đến thỉnh an, lần lượt nói mấy lời cát tường, bà cụ nghe đến vui vẻ, trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười. Có lẽ là trong ngày vui của lão phu nhân, nên Hạ Sính Đình gặp Xuân Phong cũng không châm chọc như trước, ngược lại còn mỉm cười thần bí với nàng một cái.
Xuân Phong lạnh lùng quay đầu, không chút phản ứng.
Đến giữa trưa, đã bắt đầu có khách đến chúc mừng. Do là yến thọ của bà cụ, nên người đến hầy hết là nữ quyến, nhưng cũng có không ít nam nhân có quan hệ tốt với Hạ Nhân Ngọc hoặc một ít thiếu niên ưu tú trong các gia tộc khác.
Những dịp thế này không chỉ đơn giản là để chúc mừng, mà còn là cơ hội tốt để kết giao trong giới quyền quý. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội hiếm có để gặp được mỹ nhân đứng đầu kinh thành Hạ Sính Đình.
Từng đợt khách nhanh kéo đến. Hạ Nhân Ngọc và Vương thị đứng ở cửa, mỉm cười nhiệt tình tiếp đón. Lão phu nhân mặt mũi hồng hào ngồi ở ghế chủ vị trong đại sảnh nhận lời chúc phúc của mọi người.
Yến hội được tổ chức tại sảnh đại viện của Hộ Quốc Công phủ, được chia thành hai khu nam nữ riêng biệt, cách nhau một tấm bình phong cao bằng nửa người.
Vì vậy, dù là ngồi riêng, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là họ có thể nhìn thấy nam nữ ngồi đối diện mình.
Khách nhân gần như đã đến đủ, yến tiệc sắp bắt đầu, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng nói eo éo: “Thái hậu nương nương giá lâm, Diêu Vương điện hạ giá lâm.”
Giọng nói cao vút này thành công thu hút ánh mắt của mọi người ra cửa. Bà lão nhanh chóng đứng dậy, đi ra cửa đón người.
“Mệnh phụ Hạ Kiều thị tham kiến Thái hậu nương nương thiên tuế, Diêu Vương cát tường.” lão phu nhân nói xong, đang định quỳ xuống hành lễ, mọi người trong sảnh cũng đã quỳ xuống bái lễ. Thái hậu thấy thế, liền giữ lấy tay lão phu nhân: “Chị em tốt của ta, ngươi làm gì vậy? Hôm nay là thọ yến của ngươi, không cần đa lễ, mau đứng lên đi, tất cả mọi người đứng lên đi.” Thái hậu chào hỏi thân thiết giống như người thường gặp bạn cũ.
Mọi người nghe Thái hậu nói xong, đồng loạt cảm tạ, rồi đứng dậy, lùi về chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-241.html.]
Thái hậu nương nương bảo dưỡng nhan sắc tốt hơn lão phu nhân nhiều, nhưng vạt tóc bạc hai bên thái dương vẫn là không thể giấu được. Đôi mắt ngài ôn hoà, ngũ quan thanh tú, có thể thấy, thời trẻ, ngài cũng là một đại mỹ nhân. Quần áo trên người Thái hậu cũng không quá khoa trương hoa lệ, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh tế. Bà búi tóc gọn gàng, cài mấy trang sức bằng ngọc đơn giản, nhưng lại thập phần sang trọng, làm cho người ta cảm giác bà là một người thân cận, hiền hoà, không hề có cảm giác của một người sống lâu trong thâm cung vốn phải tính toán khôn khéo, giảo hoạt, ngoan độc.
Chuỗi bạch ngọc trong tay Thái hậu càng làm cho cả người bà toát lên một hơi thở hiền hậu. nghe nói sau khi tiên hoàng qua đời, Thái hậu liền ăn chay niệm phật, mỗi ngày đều cầu phúc cho Hoàng thượng và con dân, hiếm khi quản lý hậu cung, cũng ít khi xuất cung. Hôm nay ngài đến chúc mừng lão phu nhân là một vinh dự lớn cho Hộ Quốc Công phủ.
Hạ Nhân Ngọc biết Thái hậu ăn chay, lập tức sai người chuẩn bị một bàn thức ăn riêng cho ngài. Ông dẫn Hạ Lạc Hoa đích thân đón Diêu Vương đến một căn phòng nhỏ riêng.
Từ lúc Thái hậu đến, mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, không biết Thái hậu đã nhiều năm không xuất cung, sao hôm nay tự dưng lại đến Hộ Quốc Công phủ chúc mừng vậy.
“Thái hậu nương nương, nhiều năm không gặp mà ngài trông vẫn vậy, không thay đổi gì.” Lão phu nhân và thái hậu cùng nhau ngồi ở ghế chủ vị, nắm tay nhau, thân mật nói chuyện.
“Tỷ tỷ, đều già cả rồi, sao có thể không thay đổi được. Đừng gọi ta là thái hậu nữa, hãy gọi ta là Hoa Mai như trước kia đi.” Thái hậu mỉm cười, lộ ra một chút nếp nhăn nơi khoé mắt.
“Quân thần khác biệt, mệnh phụ không dám đi quá giới hạn.’ lão phu nhân có chút khó xử nói. Mối quan hệ của hai người quả thực là rất thân thiết, nhưng hiện tại thân phận khác biệt, bà không thể tuỳ ý như trước nữa.
“Ừ, vậy ta không làm khó ngươi.” Thái hậu thấy vẻ mặt khó xử của bà cụ, trong lòng cũng hiểu rõ, hiền hậu xua tay.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
…
“Diêu Vương đến tệ xá quả thực là vinh hạnh cho Hộ Quốc Công phủ chúng ta.” Hạ Nhân Ngọc cung kính nói chuyện cùng Bách Lý Mặc Thần.
“Hộ Quốc Công khách khí rồi, đại thọ 60 tuổi của lão phu nhân là chuyện đáng mừng, biểu tiểu thư quý phủ cũng có ân cứu mạng với ta, đến chúc mừng cũng là điều nên làm. Hơn nữa, hoàng tổ mẫu cũng khó mà cao hứng như hôm nay.” Bách Lý Mặc Thần nói chuyện bình thản mà xa cách, trong giọng nói không có mấy tia cảm xúc, bình thản như đang nói những chuyện không liên quan đến mình. Đây mới là Diêu Vương trong mắt mọi người, cao lãnh, đạm mạc, giống như mọi sự ôn nhu, quan tâm của hắn đều đã dành hết cho một người nào đó.
Hạ Nhân Ngọc đối mặt với một Diêu Vương lạnh như băng cũng đã quen, chỉ đơn giản trò chuyện cùng hắn vài câu, thấy thời gian đã đến, liền nói: “Vương gia, bữa tiệc sắp bắt đầu, chúng ta quay về thôi.”
“Được.” Diêu Vương ngồi ngay ngắn trên ghế, toả ra một cỗ hơi thở áp bức, chỉ đơn giản đáp ứng một tiếng, rồi đứng dậy đi về chính điện.
Ở đại sảnh, hầu hết mọi người đều đã ngồi vào chỗ, ghế ngồi của hai bên nam nữ đều được dạt ra, nhường chỗ cho 2 vị khách quý.
Sau khi Diêu Vương và Thái hậu ngồi vào chỗ, chủ nhà mới tuyên bố khai tiệc. trong đại sảnh liền vang lên từng đợt âm thanh bát đũa va chạm, mùi thức ăn thơm nức cũng bắt đầu toả ra.
Lão phu nhân dẫn mấy đứa cháu gái và con dâu đến cùng Thái hậu, cả bàn tiệc cũng xem như là hoà thuận vui vẻ. Còn Hạ Nhân Ngọc, Diêu Vương và vài vị quan chức ngồi ở một bàn khác, bên này thi thoảng lại vang lên tiếng nâng ly, kính rượu, trò chuyện. Nhưng mỗi lần kính rượu, Diêu Vương của chúng ta chỉ nhấp môi một cái, có khi chỉ hơi nâng nhẹ ly rượu lên một chút. Khi mấy đại nhân nói chuyện với nhau, hắn cũng chỉ thản nhiên đáp lại đôi tiếng, quả thực là tích chữ như vàng, làm cho cả một bàn đại lão gia ăn bữa cơm thập phần áp lực.