Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:06:29
Lượt xem: 196
Cho nên họ cũng chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ. Mọi người trên xe cũng biết chuyện Xuân Phong hứa trả hết nợ trong 3 ngày. Giờ họ cũng biết sao Xuân Phong dám cứng miệng như thế, hóa ra là là giấu nghề. Xuân Vũ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, không tự chủ được mà ưỡn n.g.ự.c tự hào. Xuân Phong nhìn thấy động tác của Xuân Vũ, che miệng cười trộm. 2-3 giờ sau, mặt trời lên cao, xe bò cũng đã đến nơi. Xuống xe, Xuân Phong dắt tay Xuân Vũ đến tiệm thuốc. Hiệu thuốc vẫn chưa mở cửa, tiểu nhị vẫn đang tất bật lau dọn. Vậy mà ở ngoài cửa đã có một tốp người đừng xếp hàng. Xuân Vũ đã lâu không đi chợ, trong lòng hưng phấn nhìn dòng người tấp nập.
“Tiểu ca, xin hỏi Viên thúc có ở đây không?”Xuân Phong hỏi một tiểu dược đồng đang lau dọn.
“Cô là?..” Dược đồng có chút mơ màng chưa nhận ra cô
“Ta là người hôm trước đến bán thảo dược. Lần trước là tiểu ca dẫn ta đi, ta tên Xuân Phong, tiểu ca có nhớ không?” Xuân Phong thấy tiểu dược đồng vẫn mơ màng chưa nhớ ra, liền xưng tên.
“À, là cô sao? Ngại quá, giờ ta mới nhận ra. Sư phụ có ở đây, để ta dẫn cô nương vào” Tiểu dược đồng bây giờ mới nhận ra, liền xoay người dẫn các nàng tới hậu viện rồi đi gọi Viên đại phu.
Kỳ thật cũng không trách tiểu dược đồng kia không nhận ra cô, có khi đến Viên đại phu chút nữa cũng sẽ không nhận ra cô. Sau khi Xuân Phong một mình đi chợ lần trước, lần này trước khi 2 tỷ muội ra khỏi cửa, mẹ đã trang điểm cho 2 nàng một chút mới thả cho 2 nàng đi. Không biết bà tìm được đâu ra một loại vỏ vây, chiết ra nhựa vàng, bôi đầy lên mặt 2 cô. Hai nàng mặt đều loang lổ đen đen vàng vàng. Lúc xuống xe, Xuân Vũ lại vẽ thêm cho cô mấy cái nốt ruồi, nên giờ mặt cô cũng không được dễ nhìn cho lắm.
Nhưng tính ra thế lại an toàn, Xuân Phong cũng không để ý lắm, để mình ra ngoài thuận tiện hơn là được.
“Xuân Phong nha đầu, con mới tới à” Viên đại phu nhanh chân đi tới, cao hứng gọi. Nhưng đợi đến khi Xuân Phong quay đầu, ông có chút đứng hình.
“Viên thúc, ngại quá, con ăn mặc có chút kỳ lạ, để tiện ra ngoài thôi ạ” Xuân Phong có chút ngại ngùng giải thích
“À, hóa ra là thế, con suy nghĩ vậy cũng chu toàn, ra ngoài cẩn thận chút cũng không phải là xấu” Viên đại phu hiểu ra.
Xuân Phong trực tiếp đi vào vấn đề:”Viên thúc, lần này con lại có ít thảo dược, người xem giúp con xem giá cả thế nào?” Nói xong cô đưa gùi ra cho ông xem.
“Được rồi, tốt lắm, thảo dược này rất thơm, con hái ở đâu thế, so với nguồn của những người khác chắc hẳn là dược tính cao hơn” Viên đại phu cầm mấy cọng thảo dược lên xem xét kỹ lưỡng
“Chuyện này có chút không tiện, nhưng con cam đoan lần sau có đồ tốt sẽ đem đến đây cho thúc đầu tiên” Xuân Phong cũng không nói là hái trên núi trong làng, dù sao hiện tại đây chính là chén cơm của mình, cũng không tiện chia sẻ.
“Ôi, con xem, là lão già này hồ đồ rồi, không phải ta muốn nghe ngóng nguồn hàng của con đâu, chỉ là ta thích chỗ thảo dược này của con quá thôi.” Viên thúc cũng nhận ra lời nói của mình có chút không thích hợp, liền giải thích
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-24.html.]
“Không sao mà, Viên thúc, chỉ là liên quan đến kế sinh nhai của con, cho nên…” Xuân Phong cũng biết Viên thúc không có ý đó, cũng không so đo nhiều. Nhỏ nhen như vậy thì sau này làm sao hợp tác với nhau lâu dài được
“Được rồi, vậy để mấy dược đồng mang đi cân đi”
Lần này, tổng cộng 102kg, tổng cộng 20 lượng, 350 đồng. Tỷ muội Xuân Phong bán thảo dược xong thì tặng thêm cho Viên thúc thỏ hoang và gà rừng. Viên thúc không chịu nhận, nhưng Xuân Phong uy hiếp, nếu không nhận thì từ sau sẽ không bán thảo dược cho ông nữa, ông mới miễn cưỡng nhận lấy.
Từ tiệm thuốc đi ra, Xuân Phong lại đi tìm chỗ giải quyết đống gà, thỏ rừng. Cô tìm tửu lâu lớn nhất, đàm phán, cuối cùng bán hết số gà và thỏ mang theo.
Gà rừng 25 đồng 1kg, cô có 10 con, tổng cộng 28kg, vị chi 700 đồng. Thỏ thì giá cao hơn, 30 đồng 1kg, cô có 8 con, tổng cộng 25kg, vị chi 1050 đồng. Tổng cộng cô kiếm được thêm 1750 đồng. Cộng thêm số tiền bán thảo dược, ngày hôm nay cô kiểm được 22100 đồng. Cái này đủ cho một gia đình bình thường tiêu 2-3 năm rồi.
Trên đường về, Xuân Vũ vui đến đỏ cả mặt, đây là lần đầu tiên cô kiếm được tiền, lại còn nhiều như vậy, sao cô không kích động được chứ.
“Thật không ngờ bán thảo dược lại được nhiều tiền thế, sau này cuộc sống nhà ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt” Xuân Vũ vẻ mặt khát khao
“Đúng rồi, trước đây muội có nói sẽ làm cho cuộc sống chúng ta càng ngày càng tốt, cũng không phải là nói suông. Được rồi, giờ chúng ta đi mua ít đồ trong nhà đi, có mấy thứ cũ nát quá rồi.” Nói xong, Xuân Phong kéo Xuân Vũ đi vào một cửa hàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tất nhiên cứa hàng ở thời đại này không chuyên biệt như ở thế kỷ 21 được, cho nên các cửa hàng này hầu như đều bán hết tất cả các loại mặt hàng. Nhưng như vậy càng tốt, hai nàng lại không phải đi tìm quá nhiều cửa hàng. Xuân Phong mua mấy cái bát, đũa và ấm trà. Cô lại hỏi ông chủ có chăn bông không. Bà chủ nghe thấy cô hỏi, liền nhiệt tình dẫn các nàng vào trong chọn.
Trong phòng đầy các loại chăn bông, màu sắc, chất liệu nào cũng có. Chất liệu khác nhau, giá cả cũng khác biệt. Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng 2 nàng chọn được một chiếc chăn màu sắc trang nhã.
Chọn xong chăn, cô lại đi mua thêm ít gia vị, hôm trước cô mua hơi ít. Tất nhiên cô vẫn có thể tiếp tục ăn rau dưa đạm bạc, nhưng có tiền rồi, ai lại không muốn đối đãi tốt với bản thân và gia đình chút chứ
Chọn trước chọn sau, cuối cùng 2 nàng mua đến 1845 đồng, gần 2 lượng bạc.
“Bà chủ, bà xem chúng tôi mua nhiều như thế, cũng nên giảm giá cho chúng tôi chứ, lần sau chúng tôi lại đến mua tiếp” Xuân Phong mỉm cười nhìn bà chủ đang gẩy bàn tính.
“Tiểu cô nương ơi, quán này của ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, không lời lãi được bao nhiêu, cô làm thế này ta khó xử quá. Nếu không thì thế này đi, cô đưa thêm mấy chục đồng nữa, ta bán cho cô cái đèn này. Cái này bình thường ta bán hơn 100 đồng đó.”
Nói xong, bà chủ lấy ra 1 chiếc đèn ở cái kệ sau lưng, còn có chụp đèn, thù pháp cũng không tệ. Kỳ thật ngọn đèn này còn tồn mỗi 1 cái, cả mấy tháng nay đều không bán được, nên bà chủ mới nhân tiện bán đi luôn.