Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:06:47
Lượt xem: 156
Xuân Phong cũng nghĩ nên sắm một chiếc đèn để trong nhà. Thời đại này ít nhà cam lòng dùng đèn. Bới vì đèn phải dùng dầu. Nhà Xuân Phong thì khỏi nói, trước đây đến cơm còn không có mà ăn, nói gì đến dầu. Cho nên từ khi Xuân Phong đến đây, đều là đợi mặt trời xuống núi là leo lên giường nằm. Nằm một mạch đến tận đêm mới ngủ, muốn làm chút chuyện cũng không được vì tối tăm chẳng nhìn thấy gì.
Nghĩ vậy, Xuân Phong liền sảng khoái mua chiếc đèn kia. Bà chủ thấy thế cười tít mắt, nói Xuân Phong lần sau mua gì cứ đến chỗ bà, bà sẽ giảm giá cho. Cuối cùng, hôm nay Xuân Phong tiêu hết 1900 đồng, đồ đạc chất đầy cái gùi. Xuân Phong lấy một trăm đồng ra để ở ngoài, phần còn lại giấu trong chăn bông, đặt xuống dưới cùng của gùi, lúc này mới yên tâm cùng Xuân Vũ đi dạo phố. Xuân Vũ nháo ầm ĩ muốn đi dạo phố ẩm thực. Vừa đến đầu phố, hương thơm xộc bay tới, làm người ta thèm nhỏ dãi. Nhìn sơ sơ, có cả bánh bao, bánh ngọt, bánh rán, thịt nướng,….Cuối cùng, các nàng đến một quán mì trước.
“Ông chủ, cho 2 bát mỳ bò”
“Được rồi, mời quý khách ngồi.” Một lúc sau, tiều nhị đã bê ra 2 bát phở bốc hơi nghi ngút:”Mì đến rồi đây, mời 2 vị dùng”
Trên bàn là hai bát mì nóng hổi, nước dùng sóng sánh, phủ trên cuốn mì là mấy miếng thịt bò mềm ngọt, lại trang trí thêm ít hành ngò.
Không biết ông chủ làm thế nào, bát mì nhìn nhạt nhẽo thế mà ăn cực dính, càng ăn càng thấy ngon.
Xuân Phong ăn đến no kềnh, gọi ông chủ tính tiền.
Hai nàng ăn xong, lại mua thêm nem rán và điểm tâm mang vê, tất nhiên không thể thiếu bánh bao mà Xuân Sinh thích nhất. Lúc này, Xuân Phong lai thấy cửa hàng bán đồ khô, trong cửa hàng bay ra mùi hạt dưa rang thơm phức. Cô nghĩ hàng ngày cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, có ít hạt dưa cắn cũng vui, nhà có khách cũng có thể lấy ra mời. Mua xong hạt dưa, cô lại thấy sạp có bán cả quả hạch đào, Xuân Phong lại mua thêm 5kg. Xuân Sinh đang tuổi phát triển trí tuệ, ăn nhiều hạch đào rất có lợi. Mỗi thứ mua một ít, cuối cùng 100 đồng lấy ra kia cũng chỉ còn lại hơn 20 đồng. Nhìn thấy trời cũng dần tối, hai nàng chạy về phía xe bò, mọi người đều đã đến đủ. Lên xe, Xuân Phong đưa cho ông Vương hai mươi đồng làm tiền xe, xe bò lại lảo đảo quay về.
Hoàng hôn chiều thu, gió thổi thoang thoảng, tiếng côn trùng kêu rả rích, không khỏi khiến tinh thần con người thư thái.
Về đến nhà, mẹ đã làm xong cơm tối, cả nhà quây quần ăn cơm. Xuân Phong lấy ngọn đèn ra, châm dầu. Lập tức cả gian phòng sáng lên, hai chị em cũng trải chăn và sắp xếp bộ ấm trà mới ra. Bộ ấm chén và chiếc chăn, Xuân Phong đều chọn màu sắc trang nhã, nhất thời làm cho gian phòng có thêm chút phong vị.
Xuân Phong hài lòng nhìn thành quả, lại lấy túi hạt dưa, đồ ăn vặt ra. Xuan Sinh nhìn thấy những thứ này thì mắt sáng lên, xáp lại ôm Xuân Phong, hôn loạn xạ, bôi mặt Xuân Phong toàn nước miếng.
“Được rồi, mau xuống đi, lớn thế rồi còn ôm tỷ tỷ nữa.” mẹ thấy mấy đứa nhỏ vui vẻ thì cười trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-25.html.]
“À đây, đây còn có chút đồ cho đệ” Xuân Phong buông Xuân Sinh ra, đưa túi hạch đào cho đệ đệ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Đây là hạnh đào, đệ đập vỡ vỏ ngoài, ăn phần nhân phía trong, thơm lắm đấy nhé”
“Thứ này đắt lắm, sao con mua cho đệ ấy nhiều thế, mua chút về ăn cho biết là được rồi” Xuân Sinh không biết thứ nà, nhưng mẹ Xuân Phong nhìn qua là biết, đây là đồ xa xỉ đó.
“Không sao, Xuân Sinh đang tuổi phát triển, ăn nhiều hạnh đào cho thông minh. Tiền còn kiếm được mà.” Xuân Phong cười nói với mẹ.
“Đứa nhỏ này. Thôi được rồi, các con yêu thương nhau mẹ cũng yên tâm, sau này có gì còn giúp đỡ nhau” Mẹ thấy Xuân Phong hiểu chuyện, trong lòng vui mừng.
Cuối cùng, Xuân Phong lại đưa số tiền còn lại cho mj. Bieetst Xuân Phong có khả năng kiếm tiền, mẹ nhìn 20 lượng bạc cũng bình tĩnh hơn trước. Nghĩ ngày mai đã có thể trả hết nợ, mẹ Xuân Phong thấy vui rong lòng. Bà đem tiền chia làm 2 phần, một phàn để trả nợ, một phần để mua sắm trong nhà, còn lại bà chia cho Xuân Phong và Xuân Vũ làm tiền tiêu vặt. Xuân Phong và Xuân Vũ vui vẻn hận lấy tiền tiêu vặt. Tuy rằng tiền là do mình kiếm được, nhưng tiền mẹ cho lại là cảm giác khác nhau.
Xuân Vũ thì khỏi nói, bình thường cô không có tiền, nhìn những cô gái khác mua dây buộc tóc, trâm cài, cô sẽ không khỏi chạnh lòng. Làm gì có cô gái nào không thích làm đẹp chứ.
Xuân Phong ngồi cạnh ngọn đèn, lai mang cuốn y thư ra đọc, chương cuối quyển sách giảng về gân mạch, huyệt vị trên cơ thể người. Phần trước đã học bắt mạch, dược tính, bốc thuốc, hiện tại cô cần học thêm về huyệt vị mà kinh mạch.
Xuân Sinh ở một bên im lặng nhìn cô, lâu lâu hỏi cô một số câu hỏi, cô sẽ kiên nhẫn trả lời. Từ khi Xuân Phong đến đây, lúc rảnh cô đã dạy cho cậu biết một số chữ, nên cậu đọc cũng có thể hiểu sơ một chút. Đại khái thời gian khoảng 9h tối, mẹ Xuân Phong thúc giục mấy đứa con tranh thủ thời gian đi ngủ. Tuy nhà đã không còn ruộng nữa, cũng không cần dậy sớm như những gia đình khác, nhưng mùa đông sắp đến, trong nhà cần chuẩn bị thêm củi lửa, mỗi ngày mọi người đều cố làm thêm chút việc, nên mọi người đều dậy sớm, tranh thủ thời gian.
Sáng hôm sau, Xuân Phong dậy sớm, tập thể dục, làm chút chuyện xong thì mọi người mới dậy. Thời gian dần đây ăn uống tốt, làm việc cũng nhiều, cho nên cô cảm thấy sức lực và độ dẻo dai cũng tăng lên nhiều, trên người cũng béo lên một vòng.
Xuân Phong vừa tập thể dục xong thì đã thấy một đoàn tốp 5 tốp 3 đi vào sân. Đúng vậy, hôm nay chính là ngày hẹn trả nợ của cô.
Đoàn người đi vào cổng, còn chưa đợi Xuân Phong mở lời, đã thấy Vương thị hô to:
“Hạ thị, tiền trả nợ đã có chưa? Nếu nhà bà không trả được, chúng tôi sẽ gọi trưởng thôn đến thu hồi đất nhé.”
“Vương thẩm, bà gấp cái gì? Chúng tôi có nói là không trả sao, sao bà đã nghĩ đến siết đất nhà chúng tôi vậy?” Xuân Phong nghe thấy Vương thị đe dọa, trong lòng bùng lên lửa giận.