Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:06:07
Lượt xem: 188
Xuân Phong nghe Vương thị nói, thấy dung mạo và ngữ khí Vương thị và Lý thị có chút giống nhau, lập tức hiểu ra. Hóa ra Vương thị và Lý thị là tỷ muội. Cô đoán chuyện hôm nay khả năng lớn là do 2 tỷ muội nay xúi giục.
“Ba ngày sau mà các ngươi không trả được tiền thì sao?” Vương thị nghe Xuân Phong nói xong, vẫn bám lấy không tha
“Nếu nhà con không trả được, thì ngôi nhà và mảnh đất này tùy mọi người xử lý.” Xuân Phong lạnh nhạt trả lời.
“Phong nha đầu, nhưu vậy sao được. Không có căn nhà này, cả nhà 4 người nhà con biết ở đâu?” Tần thẩm nghe thấy Xuân Phong muốn dùng đất gán nợ, suốt ruột thay cô.
“Tần thẩm, người yên tâm, con tự biết cân nhắc” Xuân Phong vỗ nhẹ tay Tần thẩm, nhẹ giọng thì thầm.
Xuân Phong, việc này sợ không ổn đâu. Con ít nhất cũng nên giữ lại mảnh đất cắm dùi, hay con thương lượng lại với mẹ con chút đi.” Trưởng thôn cũng cảm thấy Xuân Phong nên để lại cho mình một con đường lùi.
Xuân Phong quay lại nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ cau mày lại, không nói gì
“Mọi người yên tâm, Xuân Phong con nói lời giữ lời, ba ngày sau nhất định trả lại hết tiền cho mọi người. Xin mọi người trở về trước, cảm ơn các vị.” Nói xong, cô cúi đầu tiễn khách.
Chuyện đến mức độ này, mọi người cũng không làm gì được, chậm rãi rời đi. Vương thị vẫn muốn nói gì thêm, nhưng thấy mọi người bắt đầu giải tán, cũng chỉ biết ngậm miệng.
Xuân Phong biết mọi người ở đây thực ra bản chất rất tốt, nếu không, với tình cảnh của bọn họ, họ sẽ không cho người khác vay tiền. Nhưng ở đâu cũng không thể tránh những con sâu làm rầu nồi canh như Lý thị, Vương thị.
Những người này chẳng qua là bị xúi dục. Đều là người nghèo, cơm ba bữa đều phải suy tính, làm gì có ai không coi trọng tiền bạc chứ.
“Trường thôn, hôm nay cảm ơn ngài. Ngài ở lại ăn bữa cơm với nhà tôi nhé. Mẹ Xuân Phong thấy mọi người đều đã rời đi, quay lại cảm ơn trưởng thôn.
“Không cần đâu, trong nhà ta còn có việc, ta về trước đây” Nói xong, ông đi về phía cổng.
“Trưởng thôn, khoan đã” Xuân Phong gọi to, nhanh chóng chạy vào nhà, lúc ra cô cầm trên tay túi vải nhỏ. Trong túi là 5-6 quả trứng gà, là từ mấy hôm trước cô nhặt được trong rừng.
Xuân Phong dúi túi trứng vào tay trưởng thôn. Ông nhận lấy, mở ra, vừa nhìn thấy đồ trong túi thì trả lại cho Xuân Phong:”Con để lại dùng đi, nhà con cũng không khá giả gì. Chuyện 3 ngày sau, con vẫn nên nghĩ biện pháp đi”
“Cảm ơn trưởng thôn hôm nay đã đến đây. Trứng này là con gửi cho thím, nghe bảo mấy hôm nay thân thể thím không tốt. Chuyện 3 ngày sau con đã có cách, người cứ cầm trứng về đi. Sau này còn có nhiều việc phải nhờ đến người.
Xuân Phong nghĩ sau này để tiện làm việc cũng nên có chút quan hệ với người có danh vọng trong làng. Tuy Xuân Phong vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì, nhưng người làm kinh doanh, có chút quan hệ không bao giờ là sai.
“Con có tính toán là tốt rồi, có gì cứ bảo Xuân Sinh chạy qua gọi ta. Đồ này ta nhận lấy, coi như tấm lòng của con với thím” Trưởng thôn cũng nghe ra ý từ trong lòng Xuân Phong, sảng khoái nhận lấy túi trứng. Kỳ thật, nhà trưởng thôn cũng chỉ khá giả hơn mọi người một chút, có thể ăn no mặc ấm. Nhưng trứng, thịt đối với nhà ông cũng là của hiếm. Nhận đồ xong, ánh mắt nhìn nha đầu này cũng phải thay đổi rồi. Nha đầu này càng lớn càng biết đối nhân xử thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-23.html.]
Xuân Phong tiễn trưởng thôn ra cổng, đứng trầm ngâm một lúc mới quay vào.
Xuân Phong vào nhà đã thấy mẹ và tỷ tỷ ngồi thở dài, Xuân Sinh cũng ngồi im không nói gì. Cô biết mọi người đang lo lắng chuyện 3 ngày sau.
Xuân Phong kéo ghế ngồi xuống:”Mẹ, tỷ tỷ, mọi người sao lại ủ dột như vậy?” Xuân Phong đã biết rõ còn cố hỏi
“Nhị muội, sao muội lại lấy đất lấy nhà ra gán nợ vậy? 3 ngày sau nếu không trả được tiền, thì chúng ta biết ăn ở ở đâu bây giờ” Xuân Vũ thấy Xuân Phong tự minh quyết định thì có chút tức giận.
“Đại tỷ, tỷ đang lo lắng chuyện này sao? Tỷ đã quên mấy hôm trước muội lên trấn làm gì sao? Sao lại không có niềm tin ở muội thế?” Xuân Phong mặt đầy ý cười, hỏi Xuân Vũ.
“Nói như vậy là muội có cách rồi?” Xuân Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, người muội muội này hiện tại đâu thiếu cách kiếm tiền. Khó trách sao muội ấy dám chắc chắn như thế. Chính ra mình mới là người hồ đồ. Cô dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn Xuân Phong. Xuân Phong gật đầu, ôm tay mẹ làm nũng.
“Mẹ, mẹ có trách con hôm nay tự làm chủ không?” Nói xong, cô lấy ánh mắt nịnh nọt nhìn mẹ.
“Mẹ biết con tự có cách, không trách con. Chỉ cần chúng ta đoàn kết là tốt rồi, mẹ cũng không quan tâm chúng ta ở đâu.” Mẹ Xuân Phong đau lòng vuốt tóc cô, lại kéo Xuân Vũ, Xuân Sinh vào lòng
“Mẹ~” Xuân Phong mềm mại gọi, thầm nghĩ ông trời thật là tốt với cô, ít nhất là ở kiếp này cho cô nhiều người thân, lại còn cho cô người mẹ tốt như vậy.
Một lúc sau, cô nói với mẹ:”Sự tình ngày hôm nay sợ là không đơn giản như vậy. Sợ là có người đứng sau xúi giục mọi người. Sau này chúng ta phải cẩn trọng chút.
“Có người xúi giục ư? Trước giờ nhà chúng ta cũng không đắc tội ai.” Mẹ Xuân Phong giật mình, vẻ mặt mờ mịt
“Mẹ à, không phải mình không đắc tội người ta thì người ta sẽ không tự tìm đến gây chuyện. Nhưng chúng ta cũng không cần sợ ai.” Xuân Phong nghĩ lại sự tình hôm nay, trong lòng tự có tính toán.
Tự dưng lại có nhiều người biết cô mua nhiều lương thực, chuyện này không thể không liên quan đến Lý thị. Xuân Phong trong lòng suy tính, nếu Lý thị quá phận, cô cũng nên cho bà ta nếm chút đau khổ.
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó đã trôi qua 2 ngày. Hai ngày này, Xuân Phong và Xuân Vũ chăm chỉ lên núi hái thảo dược. Thêm người thêm sức, hai người thu hoạch được thêm không ít. Họ hái được cả trăm cân dược diệu, hơn mười con gà rừng và thỏ hoang, lại nhặt được hơn 20 cái trứng gà rừng nữa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sáng sớm ngày thứ 3, Xuân Phong và Xuân Vũ lại cùng nhau ngồi trên xe bò xuống chợ phiên. Do tiền đã tiêu hết, cô đành nói với ông Vương cho khất tiền, đợi lúc quay về sẽ trả. Nhìn 2 gùi đầy đồ của 2 tỷ muội, ông Vương nhanh chóng đồng ý.Người trong thôn thấy 2 tỷ muội xách giỏ xuống chợ, trong giỏ Xuân Vũ đều là thảo dược, còn giỏ Xuân Phong 1 nửa là thảo dược, nửa còn lại là thỏ và gà, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Từ trước đến nay, trừ thợ săn ra, không ai biết làm nhiều bẫy săn thú như thế. Nhưng đã là thợ săn, sẽ không ai dạy cho người khác cách làm bẫy. Nói thẳng ra thì đó chính là sinh kế của họ, truyền hết ra, không phải họ sẽ c.h.ế.t đói sao, vậy nên họ sẽ không truyền ra ngoài.