Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:59:03
Lượt xem: 74

Sáng hôm sau, tin dữ về bệnh tình của Trần Lam Lam truyền đến. Nghe nói nàng sốt cao 3 ngày, bỏ ăn bỏ uống, tình hình khó qua khỏi. Vừa sáng sớm, Trần Thanh Thư chạy đến chờ ở trước Hộ Quốc Công phủ, nhờ Xuân Phong đến xem giúp. Họ đã không còn hi vọng gì với đại phu ở Kinh thành nữa, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào Xuân Phong.

Xuân Phong nghe tin, thở dài. Lam Lam này đúng là biết diễn, lừa được tất cả mọi người rồi, hôn sự này hẳn là có thể huỷ. Tuy nhiên, để người khác không phát hiện ra điểm dị thường, Xuân Phong cũng nhanh chóng sửa soạn rồi cầm hộp thuốc chạy ra cửa. Khi chạy qua hoa viên, nàng tình cờ đụng phải Hạ Lạc Hoa, nhìn thấy sự hoang mang của Xuân Phong, hắn không khỏi thắc mắc. kết quả, sau khi biết tình trạng của Lam Lam, sắc mặt hắn xoạt cái trắng bệnh, hắn đoạt lấy hộp thuốc trên tay Xuân Phong, kéo nàng chạy ra cổng.

Xuân Phong vốn dĩ còn định nói gì đó, nhưng nhớ tới phản ứng của hai người họ khi ở gần nhau, nàng lại không nói nữa. Thôi, coi như là cơ hội kiểm chứng tình cảm của họ.

“Trần đại ca, chúng ta đi thôi.” Xuân Phong nói rồi trèo lên xe ngựa, Hạ Lạc Hoa cũng chạy theo lên.

Trần Thanh Thư thấy có một nam nhân theo sau Xuân Phong thì có chút do dự, hắn biết người này là trưởng tôn Hạ gia, nhưng tại sao người này lại đi theo Xuân Phong.

“Trần đại ca, cứu người quan trọng hơn, mau đi thôi.” Xuân Phong thấy Trần Thanh Thư do dự, biết hắn đang thắc mắc, liền thúc giục.

“Ừ, ta xuất phát đây.” Trần Thanh Thư cũng trèo lên xe ngựa, tự mình gióng ngựa lao đi. Xuân Phong ngồi trong xe ngựa, xóc nảy đến mức nàng có chút choáng váng. Nếu không phải từ lúc du hành đến đây nàng vẫn chăm chỉ tập luyện, thì nắm xương tàn trước đây của nàng chắc đã gãy vụn hết rồi.

Trần Thanh Thư lái xe ngựa nhanh hơn phu xe nhiều, chỉ mất chưa đến 15 phút, ba người đã có mặt trước cửa Trần phủ.

“Cha, mẹ, Xuân Phong đến rồi, mau đưa nàng đi xem Lam Lam thế nào.” Trần Thanh Thư vừa vào cửa đã nói với người trong phòng.

“Dì, dượng, con đến rồi, để con đi xem Lam Lam.” Xuân Phong đặt hộp thuốc trong tay xuống, nhẹ nhàng nói với Trần phu nhân.

“Ừ, con nhanh nhanh đi xem cho nó đi. Xem nó bị làm sao.” Trần phu nhân đã thức trắng mấy ngày đêm, hơn nữa lại lo lắng quá độ, trông bà tiều tuỵ, hốc hác đến mức đau lòng. Hai mắt bà sưng đỏ, buồn bã nhìn Xuân Phong, cha Trần cũng buồn bã, trông già hơn trước rất nhiều. Nếu lúc này Xuân Phong nhìn kỹ Trần Thanh Thư, nàng sẽ phát hiện trên mặt hắn đầy râu xanh lún phún, thần sắc tiều tuỵ.

Thấy cả nhà thế này, Xuân Phong đột nhiên thấy hối hận khi đưa thuốc kia cho Lam Lam.

Xuân Phong không nói thêm gì nữa, có chút áy náy vén rèm lên, nhìn thoáng qua Lam Lam đang nằm trên giường.

Vừa nhìn nàng đã cả kinh, sao lại đến mức này, không phải đã nói là chỉ hợp tác diễn kịch thôi sao.

Cho dù lọ thuốc đó làm cho nàng sốt cao không dứt thì cũng đâu đến mức thế này. Trần Lam Lam trước mặt Xuân Phong đã gầy đến mức da bọc xương, hốc mắt trũng sâu, đôi môi nứt nẻ, hoàn toàn không có dấu hiệu của diễn xuất hay hoá trang.

Xuân Phong vội vàng nắm lấy tay Lam Lam, bắt mạch cho nàng, tim cô chùng xuống. Sau khi chẩn mạch xong, nàng quay sang hỏi Trần phu nhân: “Gần đây Lam Lam ăn gì lạ không?”

“cũng không có gì, chỉ ăn như bình thường thôi mà.” Trần phu nhân cau mày nhớ lại. Đột nhiên, bà nhớ ra: “À, nó có ăn mấy quả vả mà Thanh Thư mang về từ biên cảnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-235.html.]

“Quả vả?” Xuân Phong cao giọng lặp lại.

“Dì còn quả đó ở đây không, cho con xem một chút.”

‘Ừ, ta gọi người mang lên ngay.” Trần phu nhân vội vàng gật đầu, hướng ra cửa phân phó hạ nhân.

Một lúc sau, một nha hoàn mang lên cho Xuân Phong một chùm quả màu hồng căng mọng, vừa nhìn đã khiến người ta thèm thuồng.

“Quả vả đây.” Trần phu nhân nhìn đĩa quả rồi hỏi: “Quả này có vấn đề gì sao?”

Xuân Phong không trả lời bà mà cầm một trái lên, ngửi ngửi, rồi cắn thử một miếng. Một lúc sau, nàng chậm rãi nói: “Quả này không có vấn đề gì.”

Nghe Xuân Phong nói vấn đề không phải từ quả, Trần Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không phải, nếu không, muội muội vì thứ hắn mang về mà thành dạng này, cả đời này hắn không thể tha thứ cho bản thân.

“Loại quả này ăn không vấn đề gì, nhưng Lam Lam gần đây đang uống thuốc, tình cờ có loại Thiên Hành Thảo tương khắc với nó. Chắc là Lam Lam ăn hơi nhiều quả này, làm cho trong cơ thể sản sinh quá nhiều độc tố, nên mới hôn mê bất tỉnh, sốt cao không dứt.” lời giải thích đơn giản của Xuân Phong khiến sự tự trách trong lòng Trần Thanh Thư lại trỗi dậy. Một đại tử hán như hắn, giờ lại đang suy sụp ngồi trên một chiếc ghế trong góc, như một con cún con lạc đường, trông thật cô đơn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Lam Lam còn cứu được không?” Trần phu nhân lo lắng hỏi, nước mắt đã lại chực rơi xuống.

“Lam Lam. . . “

“Lam Lam, Lam Lam, cháu gái bảo bối của ta, sao lại thành thế này.” Xuân Phong còn chưa kịp nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giọng nói tràn đầy bi thương và đau lòng, không hề giống làm bộ.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây.” Cha Trần nhìn thấy lão phu nhân mắt đỏ hoe, vội vàng bước tới đỡ lấy bà.

“Cháu gái bảo bối của ta đã đến mức thế này rồi, còn không cho ta đến thăm sao? Các ngươi nói xem, chuyện lớn như thế mà không chịu nói cho ta biết. Nếu không phải Dương gia đến cửa, các ngươi còn định giấu ta đến bao giờ?” lão phu nhân tức giận, gõ gõ chiếc gậy trong tay xuống nền nhà.

“Mẹ, chúng con lo lắng cho sức khoẻ của mẹ thôi mà. Người của Dương gia đến đây sao? Họ đang ở đâu vậy?” xảy ra chuyện, Trần lão gia vẫn là người bình tĩnh nhất, ông vẫn biết đầu tiên phải giải quyết vấn đề với người ngoài đã.

“Bọn họ đang ở ngoài kia. Cháu gái của ta thế nào rồi?” Bà cụ vươn đầu vào trong phòng, muốn nhìn Lam Lam. Nhưng người nằm trên giường đã bị mấy lớp rèm và Xuân Phong che lại, bà lão không thể nhìn thấy gì.

“Lam Lam đã có Xuân Phong chiếu cố rồi, không sao đâu. Chúng ta đều tin tưởng y thuật của Xuân Phong, mẹ cứ yên tâm đi. Chúng ta đi gặp người của Dương gia nói chuyện đã.” Trần lão gia đỡ bà cụ, chậm rãi đi ra ngoài.

“Ừ, vậy thì tốt. Chúng ta đi gặp họ trước. Lam Lam của bà, nhất định phải nhanh khỏi ốm nhé.” Bà cụ ngoái nhìn phòng Lam Lam, chậm rãi theo cha Trần ra ngoài.

Loading...