Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:58:48
Lượt xem: 90

“Ta chỉ nói đùa chút thôi mà, sao huynh lại nghiêm túc như vậy.” Xuân Phong bị ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn cho đến mức đỏ hết mặt, mất tự nhiên gạt tay hắn xuống.

“Nhân tiện, ta có thứ này muốn cho huynh.” Xuân Phong vội vàng chuyển chủ đề. Mấy chuyện tình cảm này, nàng chỉ biết nghe, không biết nói thế nào, tốt nhất là không nên động đến.

“Cái gì thế?”Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong ngượng ngùng, trong lòng ấm áp, như có mặt trời chiếu sáng trong lòng.

Xuân Phong chạy đến bàn trang điểm, lấy tượng gỗ nhỏ ra đưa cho hắn

“Cái này cho  huynh.”

“….” Bách Lý Mặc Thần ngơ ngác nhìn đồ vật trong tay, một lúc sau, khoé miệng lại nhếch lên: “Nàng đang trao thân cho ta sao?”

“Không phải huynh sắp phải đi xa sao, ta cho huynh cái này, coi như ta luôn ở bên cạnh huynh. Nó sẽ giúp ta giám sát huynh, xem huynh có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không.”

“Được, vậy ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, giống như đang bảo vệ nàng vậy.” Bách Lý Mặc Thần nghiêm túc ôm tượng nhỏ vào lòng.

Xuân Phong hài lòng mỉm cười, cầm chiếc bát lên tiếp tục thưởng thức món ăn yêu thích.

“Thứ này là gì vậy? Trông giống đá lạnh, nhưng mùi vị lại rất lạ.” Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong ăn, lại tò mò hỏi.

“Cái này là đá lạnh đó, chỉ là ta thay đổi một chút, thế nào, thứ này để ăn mùa hè không tệ đúng không?” Xuân Phong gật đầu nói.

“Ừ, mùa hè ăn sẽ rất hợp, nếu bán trong Phiêu Hương Cư của nàng, tuyệt đối có thể nổi tiếng cả Kinh thành.” Bách Lý Mặc Thần gật đầu đồng ý.

Xuân Phong múc một thìa nhỏ sinh tố đút cho Bách Lý Mặc Thần, cười he he nói: “Ta cũng nghĩ thế, bổn cô nương sắp phát tài rồi, ta đã thấy rất nhiều bạc đang vẫy tay với ta rồi.” Xuân Phong vui vẻ nói, ánh mắt sáng lên như thể có bạc đang rơi trên trời xuống thật.

Bách Lý Mặc Thần lẳng lặng nhìn bộ dáng hạnh phúc của Xuân Phong, khoé miệng của hắn không khỏi lại nhếch lên.

“Nếu nàng muốn tiền, ta có thể cho nàng cả Vương phủ, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ với nàng sao?” đợi Xuân Phong bình tĩnh lại, Bách Lý Mặc Thần mới sủng ái nói.

“Ta biết huynh có rất nhiều tiền, nhưng thứ ta muốn không hẳn là tiền, mà là cảm giác hạnh phúc, khoái hoạt khi kiếm được tiền. Kiểu như cảm giác thành tựu ấy, huynh hiểu không? Nhưng không sao, sau này tiền của huynh đều là của ta, còn tiền của ta thì?...”

Xuân Phong bỏ dở câu nói, Bách Lý Mặc Thần nhướng mày Hử một tiếng, chờ đợi Xuân Phong nói tiếp.

“vẫn là của ta, cho nên huynh phải nhớ kỹ, sau này, bất luận là của huynh hay của ta, đều thành của ta hết. Nhớ kỹ chưa?” Xuân Phong đứng lên, chống tay lên eo, nói chuyện với Bách Lý Mặc Thần như một người quản lý đang khiển trách nhân viên.

“Vâng, nương tử, vi phu đã nhớ kỹ.” Xuân Phong nói xong, Bách Lý Mặc Thần đứng thẳng dậy, nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-234.html.]

“Ừ, vậy còn được.” Xuân Phong hài lòng gật đầu, cười nói, sau đó lại sắc mặt quỷ dị quay đầu chằm chằm nhìn hắn: “Huynh vừa gọi ta là gì?”

“Là nương tử.”  Bách Lý Mặc Thần vẻ mặt vô hại nói.

“Ây, cái đồ không biết xấu hổ, ta còn chưa đồng ý gả cho huynh đâu. Thế mà đã gọi ta là nương tử rồi, đúng là không biết xấu hổ.” Xuân Phong ngượng ngùng nói.

“không phải nàng đã bắt đầu an bài gia sản của ta rồi sao. Việc này chỉ có Vương phi, cũng là nương tử của ta mới được làm thôi.” Bách Lý Mặc Thần thuận tay kéo Xuân Phong vào lòng, mê hoặc nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ta… Đấy không phải là tại huynh nói muốn tặng cả Vương phủ cho ta sao?” Xuân Phong đỏ mặt cố tìm cho mình một lý do.

Trời ạ, một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, lại dùng giọng nói quyến rũ người khác như thế để làm gì. Xuân Phong xấu hổ nhận ra cơ thể mình thế mà lại có phản ứng. Xấu hổ quá, mặt Xuân Phong lập tức đỏ như tôm luộc. Bốn mắt mê đắm nhìn nhau, mắt thấy sắp đến mức không thể khống chế được nữa, Xuân Phong đúng lúc đẩy hắn ra, bây giờ vẫn chưa được, độc của hắn vẫn. . .

“Chừng nào huynh đi? Xuân Phong cố gắng khống chế bản thân, cật lực di dời sự chú ý của mình.

Lúc này, Bách Lý Mặc Thần cũng đang cố hết sức đè ép ngọn lửa trong lòng, Xuân Phong đúng lúc quay mặt đi, đưa cho hắn bát sinh tố.

“Không phải nói nam nhân muốn đè ép đều phải dùng nước lạnh sao? Giờ ở đây không sẵn nước lạnh, dùng tạm cái này chắc là được”, Xuân Phong thầm nghĩ trong lòng.

Bách Lý Mặc Thần nhìn bát sinh tố trong tay, im lặng  một lúc mới nói: “Chắc khoảng 7 ngày nữa ta sẽ xuất phát, đợi có tin sẽ đi ngay.”

“Huynh đi tìm giải dược hay tìm Băng Hoả Tử Liên?” Xuân Phong bình tĩnh hỏi.

Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Xuân Phong, nàng làm sao biết hắn đi tìm thuốc giải?

“Ta biết huynh lần này đi xa là để tìm thuốc giải. Hiện tại quanh đây không có chiến sự, Xương Bình Vương hẳn là cũng đã bị huynh giải quyết. Đáng ra tốt nhất là ta đi cùng huynh, nhưng hiện tại trong Hộ Quốc Công phủ không yên ổn, vẫn chưa tìm ra người độc hại bà ngoại, để mẹ và tỷ đệ ở lại đây, ta vẫn không thể yên tâm. Cho nên. . .” không đợi Bách Lý Mặc Thần thắc mắc, Xuân Phong đã nói.  

Nửa tháng trước, Xương Bình Vương Lưu Cử bị chính thân tín phản bội, bị người của Bách Lý Mặc Thần bắt được, Hoàng thượng đã ra lệnh xử *ử hắn, ước chừng trong một thời gian nữa sẽ không có tranh chấp, cho nên hắn muốn tranh thủ thời gian đi tìm giải dược.

“Ta đi tìm Băng Hoả Tử Liên. Nàng không cần suy nghĩ nhiều, ở đó nguy hiểm trập trùng, ta cũng không muốn mang nàng theo. Nàng chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, ngoan ngoãn đợi ta về là tốt rồi. Đợi ta về, nàng còn phải giải độc cho ta nữa.” Bách Lý Mặc Thần nghe Xuân Phong nói, trong lòng lập tức ngọt ngào. Một người thông minh lại hiểu chuyện như nàng, làm sao có thể không yêu được chứ, làm sao hắn có thể để nàng nhảy vào núi đao biển lửa với hắn được chứ.

“Ta chờ huynh trở về. Nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị thương, nếu không ta sẽ đau lòng.” Xuân Phong cảm giác như hắn sắp đi đến nơi, trong lòng tràn đầy không nỡ, có chút làm nũng, cầm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn mà nói.

Hai người nói đến chuyện giải độc và chia xa, lửa trong lòng cũng đã tan biến gần hết.

Sau khi ăn thêm một bát sinh tố, Xuân Phong kể cho Bách Lý Mặc Thần một số giai thoại về Băng Hoả Tử Liên.”

“Hoá ra cái tên Băng Hoả Tử Liên có nguồn gốc như vậy. Nhưng chỗ như nàng nói thực sự rất khó tìm. Nhưng dù gian nan thế nào, ta cũng nhất định có thể tìm được.’ Bách Lý Mặc Thần gật gật đầu, quyết tâm nói. Vì hạnh phúc của chính mình và Xuân Phong, hắn nhất định phải có được thứ này.

Loading...