Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 233

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:58:33
Lượt xem: 100

“Vâng, đúng là đá Lam Yến. Ngài nếm thử một chút xem thế nào. Món này phải ăn kèm với nước sốt mới ngon.” Xuân Phong đặt những lát thịt nướng ra trước mặt Hoàng thượng, cũng đồng thời gắp cho Bách Lý Mặc Thần một miếng khác.

“Vương gia, ngài cũng thử xem xem.” Xuân Phong cười nói với Bách Lý Mặc Thần.

Nàng phát hiện, mỗi khi nàng nói chuyện cùng Hoàng thượng, hắn sẽ đều im lặng.

“Ừ, ngươi vất vả rồi. Ngồi xuống cùng ăn đi.” Bách Lý Mặc Thần nhìn đồ trong bát, mặt không đổi sắc nói.

“Dân nữ không dám làm càn trước mặt Hoàng thượng và Vương gia.” Xuân Phong nhìn thoáng qua Hoàng thượng đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn.

“Hôm nay đừng có để ý thân phận gì. Đây là địa bàn của ngươi, ngươi ngồi xuống đây ăn cùng chúng ta đi.” Hoàng thượng nuốt miếng thịt cuối cùng xuống rồi nói.

Xuân Phong không nghĩ đến Hoàng thượng lại thật sự để nàng ngồi xuống cùng ăn, có chút ngạc nhiên đứng đó nhìn Hoàng thượng hiền hoà dễ chung sống như là người nhà của nàng vậy. Xuân Phong không nói gì, chỉ im lặng ngồi đối diện hai người, chỉ chuyên tâm nướng thịt và rau cho họ.

“Ngài ăn thêm chút rau, tốt cho sức khoẻ.” Xuân Phong bỏ thêm một miếng rau vào bát của Hoàng thượng.

“Ừ, mà danh tiếng của Phiêu Hương Cư này cũng không phải là hư danh, đồ ăn thực sự rất ngon, ngon hơn trong ngự thiện phòng nhiều.” Hoàng thượng cầm khăn lau miệng đầy dầu, cười nói.

“Ngài thích ăn là tốt rồi, hôm nào đấy ta sẽ gọi người làm riêng cho ngài một bộ. Nhưng thứ này ngài cũng không nên ăn nhiều, đồ ăn dầu mỡ không tốt cho cơ thể, đặc biệt là với người đã xuất hiện triệu chứng tắc mạch.” Xuân Phong trịnh trọng nói, giống như trước mặt nàng không phải là Hoàng thượng, mà là người cha thân thiết của mình. Nàng biết hoàng thất tàn nhẫn, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của Xuân Phong với ngài.

Khi Xuân Phong vẫn đang mỉm cười quan tâm Hoàng thượng, nàng bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt u oán, ghen tuông đang chiếu thẳng vào mình, làm sống lưng nàng có chút lạnh. Quay đầu lại, nàng đã thấy một đại soái ca đang nghiêm túc ăn thịt nướng. Nếu bỏ qua ánh mắt u oán và uỷ khuất kia, hẳn là hình ảnh này có thể quyến rũ hàng nghìn cô gái.

À không, ngay cả ánh mắt kia cũng quyến rũ.

Xuân Phong quay đầu lại, lặng lẽ khinh thường trong lòng, tên này ngang nhiên làm nũng trước mặt cha mình thế sao.

Vốn dĩ Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong gắp thịt cho Hoàng thượng xong sẽ phục vụ hắn, đã bưng sẵn bát lên rồi. Ai ngờ Xuân Phong nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục tán gẫu với Hoàng thượng. Bách Lý Mặc Thần cảm giác như người vô hình, ai oán nhìn Xuân Phong.

Cũng may Xuân Phong phát hiện sớm, gắp cho Hoàng thượng mấy miếng thịt, nhân tiện gắp thêm cho hắn mấy miếng. Hoàng thượng chuyện tâm ăn thịt, không để ý đến những tia sáng xẹt qua giữa hai người, hoặc nếu ngài có phát hiện ra, thì cũng sẽ giả vờ không biết.

Dù Hoàng thượng đã cho phép Xuân Phong ngồi ăn cùng, nhưng chủ yếu là Xuân Phong nướng cho 2 người ăn. Trong bữa cơm, Bách Lý Mặc Thần cũng đôi lần gắp rau cho Xuân Phong, khiến cho Hoàng thượng ghé mắt mà nhìn. Xuân Phong chỉ biết xấu hổ cảm ơn, nói mình đã ăn rồi, Bách Lý Mặc Thần mới ngừng gắp đồ cho nàng.

Nói chung, bữa ăn này, Hoàng thượng ăn đến phi thường thoả mãn. Chuyến này ngài không mang theo bất cứ tuỳ tùng nào, rất thoải mái, nên tâm tình ngài cũng đặc biệt tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-233.html.]

Ngài đặc biệt khen Xuân Phong mấy câu, còn nói sẽ thưởng cho Xuân Phong một bức thư pháp tự tay ngài viết.

Điều này khiến Xuân Phong mừng đến chớt, Hoàng thượng đề bút, vinh dự này không phải ai cũng được nhận. Nàng vui vẻ đưa bút mực cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tiêu sái lưu lại một bức thư pháp rồi rời đi. Trước khi rời đi, Bách Lý Mặc Thần còn nhìn Xuân Phong một cái đầy ẩn ý, khiến Xuân Phong có chút mờ mịt.

Sau khi hai người rời đi, Xuân Phong cầm lấy bức thư pháp của Hoàng thượng, ngắm nghía hồi lâu. Kiếp trước nàng có học qua thư pháp, cũng gọi là có chút hiểu biết về bút lông, nghiên mực, nhưng những thứ nàng viết ra nếu so với thứ trên tay bây giờ, chỉ là đồ chơi trẻ con. Nhưng nghĩ lại, phong phạm đế vương ắt hẳn phải thế này chứ, nếu không, lúc phê duyệt tấu chương, lật ra mà thấy chữ Hoàng thượng như gà bay chó sủa, có lẽ. . .

.

Đợi Xuân Phong rảnh tay thì đã là gần nửa đêm. Nàng kiểm tra doanh thu và sổ sách một chút, thấy không có vấn đề gì liền lên xe ngựa về phủ. Từ sau mấy lần Xuân Phong gặp chuyện không may, Hộ Quốc Công phủ đều sắp xếp xe ngựa đưa đón nàng hàng ngày.

Đêm về khuya, rửa mặt xong, Xuân Phong ngồi trên giường ăn thứ gì đó, vẻ mặt vui vẻ.

Khi Bách Lý Mặc Thần nhảy cửa sổ mà vào, Xuân Phong vẫn đang hạnh phúc há miệng ăn. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, căng mọng, sáng bóng, thật khiến hắn muốn cắn một cái.

“Nàng đang ăn gì vậy? Trông ngon thế.” Bách Lý Mặc Thần ngồi xuống bên cạnh Xuân Phong, khoé môi hơi nhếch lên.

“Ăn đồ ngon. Đây, huynh ăn thử đi.” Xuân Phong thấy hắn tới cũng không ngạc nhiên, dù sao cũng 2, 3 tháng, nàng cũng quen rồi. Hôm nào hắn không đến, ngược lại, nàng còn thấy có chút không quen.

Bách Lý Mặc Thần tiếp nhận bát pha lê trong tay Xuân Phong, nhìn thứ kỳ lạ trong bát một chút, rồi mới cầm thìa bạc lên nếm thử.

Xuân Phong nhìn hắn ăn, chớp chớp đôi mắt đầy mong đợi: “Thế nào, ngon không, mùi vị thế nào?”

Bách Lý Mặc Thần cẩn thận nếm thử, gật đầu: “không tồi, ăn rất ngon.”

“chỉ là ăn rất ngon thôi sao, đánh giá sơ sài vậy?” Xuân Phong hơi ngả người về trước, bĩu môi, trầm giọng nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Món này mát lạnh, vào miệng lập tức tan ra, hương vị thơm ngát ngọt ngào, thực sự là cực phẩm nhân gian, được ăn món này đúng là vận may 3 kiếp hợp lại, ăn một lần rồi cả đời khó quên.” Bách Lý Mặc Thần thấy Xuân Phong có chút thất vọng, liền ra vẻ đứng đắn, nâng bát pha lê lên trước mặt, hắng giọng, nghiêm túc bình luận.

“Thôi được rồi, nghe giả trân chớt đi được, ta không muốn nghe mấy lời ton hót của huynh nữa.” Xuân Phong tiến lên đỡ lấy chiếc bát, miệng tự lẩm bẩm mấy câu trách móc, nhưng khoé miệng không khỏi nhếch lên.

Nàng biết hắn đang cố ý chọc cho nàng vui, nhưng cũng thấy được sự khích lệ của hắn.

“Cho dù tất cả người trên thế giới đều nói dối trước mặt nàng, ta tình nguyện cả đời này tuyệt không nói những câu hư tình giả ý với nàng.” Nghe Xuân Phong nói, Bách Lý Mặc Thần thu hồi vẻ trêu đùa trên mặt, trịnh trọng ôm lấy hai vai Xuân Phong mà nói.

Loading...