Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:58:17
Lượt xem: 81

Hôm đó, Xuân Phong cũng dán thông cáo về việc mở cửa lại Phiêu Hương Cư, hoan nghênh khách hàng đến ủng hộ. Những người đáng chú ý đến động tĩnh của nhà hàng biết được, đều háo hức chờ đợi.

Chỉ trong một ngày, tin tức này đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm, xem hiệu quả này, có khi còn lớn hơn cả lúc Phiêu Hương Cư khai trương.

Về phủ, Xuân Phong ăn cơm tối xong lại vào phòng, đóng cửa nghiên cứu.

Những ngày này, người trong phủ đều bận rộn chuẩn bị đại thọ 60 tuổi cho lão phu nhân. Vì sự kiện này, các viện trong phủ, kể cả Hương Lăng viện, đều được trang trí những vật phẩm mang điềm lành. Mọi người đều chuẩn bị lễ vật tặng bà cụ, nhưng khi Xuân Phong hỏi Xuân Vũ về lễ vật mà nàng chuẩn bị, nàng chỉ mỉm cười thần bí, không nói gì.

Nhoắng cái đã đến ngày mở cửa lại Phiêu Hương Cư, Xuân Phong nhớ Hoàng thượng có dặn đến ngày mở cửa lại thì phải báo cho ngài, nhưng nàng cũng không thể tự tiện vào cung, chỉ có thể nhờ Bách Lý Mặc Thần chuyển lời hộ. Còn việc ngài ấy có đến hay không, nàng cũng không đặt quá nhiều hi vọng.

Sáng hôm khai trương, Xuân Phong dậy sớm, do đợt này mọi người đang bận rộn tổ chức đại thọ cho bà, nên nàng cũng không gọi Sở Du đến giúp đỡ mà chỉ dẫn một người trong phòng tài vụ đi.

Không ngoài dự đoán, Phiêu Hương Cư vừa mở cửa đã chật ních người, dù không có hoạt động ăn thử như lần trước, nhưng vẫn có một hàng dài người đứng xếp hàng ngoài cửa. Bọn tiểu nhị đã có kinh nghiệm từ trước, nên mọi việc cũng gọi là trôi chảy. Dưới lầu, người ra vào nườm nượp, tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng bát đĩa va chạm leng keng, chỉ nghe thôi cũng đã có thể tưởng tượng đồ ăn ở đây ngon thế nào. Phòng riêng tầng trên thì đã bị mấy vị khách quen đóng đô, nghe nói đều là mấy vị công tử, tiểu thư nhà quyền quý.

Lúc Xuân Phong đang bận rộn, vừa quay người lại, đã thấy Trần Thanh Thư đang nho nhã bước vào.

“Xuân Phong, làm ăn không tồi nha. Nàng quả nhiên là kỳ tài, thương nhân trời sin. Nhìn khung cảnh nhộn nhịp thế này, tương lai chắc chắn thành tựu sẽ còn hơn cả cha ta.” Trần Thanh Thư vào cửa, nhìn khung cảnh nhộn nhịp ở đại đường, tán thưởng nói.

Công việc kinh doanh của cha Trần Thanh Thư thực sự là khá tốt. Bằng lợi thế gia tộc và thiên phú kinh doanh của mình, sản nghiệp của Trần gia có thể nói là trải rộng khắp thiên hạ, tuy không thể nói là đứng đầu Thiên An Quốc, nhưng tuyệt đối có thể xếp ở top 5.

“Trần đại ca quá khen rồi, hôm nay huynh đến ăn cơm đúng không, mọi người đâu cả rồi?” Xuân Phong cười đáp lại hắn, nhìn về phía sau hắn xem có những ai đi cùng.

“Hôm nay ta đến báo tin với nàng. Lam Lam vốn dĩ muốn đến, nhưng không hiểu sao mấy hôm nay bệnh tình trở nặng, sốt cao không dứt, hiện tại… Mẹ ta một mực bên giường chăm sóc nàng, đã thức thâu mấy đêm nay rồi. . .” nói đến chuyện trong nhà, Trần Thanh Thư không khỏi có chút chán nản, đại phu nói tình trạng của muội muội hắn không được khả quan. Hôm nay hắn đến còn muốn nhờ Xuân Phong qua xem cho Lam Lam một phen, cả nhà hắn đều tin tưởng vào y thuật của nàng. Nhưng đến đây, thấy nàng bận rộn đế mức chân không chạm đất, lời nói đến miệng rồi, nhưng hắn vẫn ngượng ngùng, không thể nói ra.

 

“Đừng lo lắng, Lam Lam là người có phúc, ắt hẳn sẽ không có việc gì đâu. Đừng quá lo lắng.” Xuân Phong an ủi. Mặc dù những việc này Xuân Phong và Lam Lam đã bàn bạc kỹ, nhưng nàng vẫn rất áy náy khi thấy họ lo lắng như vậy.

“Mấy hôm nữa ta sẽ qua thăm Lam Lam, nàng ấy sẽ không sao đâu.” Xuân Phong lại nói.

“Ừ, nàng cứ bận rộn đi. Chăm sóc bản thân thật tốt nhé, đừng để bản thân mệt mỏi.” Trần Thanh Thư đau lòng nói. Ánh mắt đau lòng như vậy làm cho Xuân Phong có chút không quen, nàng lại càng thấy những gì Bách Lý Mặc Thần nói là đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-232.html.]

“Ừ, ta biết rồi.” Xuân Phong khẽ mỉm cười, có chút xấu hổ nói.

“Ta về trước đây.” Trần Thanh Thư nhìn thoáng qua Xuân Phong, có chút không cam lòng, rời đi.

“Phù.” Xuân Phong thở ra một hơi dài, xoay người tiếp tục công việc của mình.

“Bà chủ, ngoài kia có mấy vị khách muốn lên phòng riêng trên tầng, nhưng hiện tại, ngoại trừ phòng ngài đặt trước ra, mấy phòng kia đều đã có người, ngài xem làm thế nào?” một tiểu nhị chạy tới, nhỏ giọng nói với Xuân Phong.

“Thế à, vậy ngươi bảo bọn họ chờ một chút, có 2 phòng chắc cũng sắp xong rồi.” Xuân Phong tạm dừng công việc, ngẩng đầu nói. “À mà thôi, để ta đi xem xem.” Xuân Phong buông giấy tờ trong tay xuống, xoay người bước ra ngoài.

Vừa bước ra cửa, nàng đã thấy một thân ảnh khí chất phi phàm quen thuộc, và một vị trưởng giả anh khí mười phần đang đứng. Nàng nhanh chóng bước ra, nhiệt tình chào đón.

“Hoàng. . .” Xuân Phong vừa muốn nói ra, lại bị Hoàng thượng giơ tay ngăn lại. Hôm nay, ngài mặc thường phục xuất cung, hẳn là không muốn công khai thân phận.

“Ngài đến rồi, ta còn tưởng ngài không đến.” Xuân Phong dứng lại, thay đổi xưng hô. Vừa nãy nàng quá kích động, không phải ai cũng có thể biết thân phận của Hoàng thượng. Nhưng Diêu Vương đi cùng ngài, hẳn là nhiều người có thể nhận ra.

Xuân Phong gật đầu với Bách Lý Mặc Thần rồi dẫn 2 người lên phòng riêng đã đặt trước. Vốn dĩ gian phòng này là Xuân Phong chuẩn bị riêng cho họ. Nàng cũng không biết là họ có đến không, chỉ chuẩn bị với tâm thế dự phòng.

Xuân Phong tự mình đem thức ăn và đồ dùng lên hết, rồi mới bắt đầu nướng đồ ăn. Hoàng thượng ngồi trên ghế, chăm chú nhìn chiếc bàn đặc biệt trước mặt. Thứ này đã thu hút ánh nhìn của ngài ngay ở tầng 1. Quả thật là một chiếc bàn rất đặc biệt, còn có thể xoay, sẽ không có người nào vì không với được đồ ăn ở xa mà xấu hổ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Bàn này thật là có ý tứ, ngươi tự nghĩ ra sao?” Hoàng thượng nhìn thịt nướng đã bắt đầu toả ra mùi thơm, hỏi Xuân Phong.

“Vâng, có thể xem là như vậy.” Xuân Phong mỉm cười gật đầu, chuyện này nàng cũng không biết giải thích thế nào. Thứ này là thứ ở thời kỳ hiện đại, nàng biến tấu đi một chút, cho nên có thể miễn cưỡng coi là nàng tự nghĩ ra đi.

“Thật là thông minh. À chiếc nồi này trông cũng không giống nồi bằng sắt như bình thường.” Xuân Phong phát hiện, thực ra trong chuyện đời thường, Hoàng thượng vẫn là một người khá ôn hoà, không hề giống với hình tượng hung thần doạ người trong truyền thuyết.

Không phải họ thường nói gần vua như gần hổ, thiên tử giận dữ, máo chảy thành sông sao? Xuân Phong bị chính những suy nghĩ của mình chọc cười, yếu ớt lắc đầu.

“Cái này làm bằng đá Lam Yến, đồ ăn nấu trên đó sẽ có hương bị thuẩn khiết hơn, màu sắc cũng tươi hơn, bảo tồn được hàm lượng dinh dưỡng nhất định, chút nữa ngài ăn thử xem.”

Xuân Phong giới thiệu ngắn gọn tác dụng của đá Lam Yến.

“Làm bằng đá Lam Yến?” Hoàng thượng cau mày, tò mò nhìn vào chiếc nồi đá hình tròn độc đáo trước mặt.

Loading...