Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 231

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:57:59
Lượt xem: 99

“Đây là các ngươi tự làm sao?” Xuân Phong ngạc nhiên nhìn chiếc bàn đằng sau Phú Quý. Đây không phải giống cái nàng đặc chế sao?

“Sao các ngươi làm được thế? Là ai nghĩ ra cách làm vậy?” Xuân Phong xoay người hướng về đám tiểu nhị.

“Hồi bẩm bà chủ, cái này là do Phú Quý làm, hiện vẫn chỉ là bán thành phẩm, trong nhà có mấy cái đã hoàn thiện, ngài có thể xem qua.” Triệu Đại Hải hưng phấn giới thiệu với Xuân Phong, trong khi Phú Quý có chút ngại ngùng sờ sờ ót.

“Bà chủ, ngài nhìn xem, khoảng thời gian này, tiểu tử này mỗi ngày đều học cái này một tí, tìm hiểu cái kia một tí, khá là dụng tâm đó.” Đại Ngưu đứng bên cạnh cũng nói thêm.

Xuân Phong nghe hai người nói, không khỏi có chút mong đợi, trực tiếp bước vào sảnh trước: “Thế sao, để ta đi xem thử một chút.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Phú Quý cũng đi phía sau nàng, Triệu Đại Hải thỉnh thoảng dùng cùi chỏ chọt chọt hắn, nháy mắt trêu chọc.

“Ồ, ngươi làm không tệ đâu. Mấy thứ này đều là do ngươi tự nghiên cứu ra sao?” Xuân Phong gật đầu hài lòng.

Chiếc bàn này được làm không tồi, tuy không sánh được với tay nghề của Lý sư phụ, nhưng thủ pháp lại tinh tế, thậm chí còn có thêm chút độc đáo.

Nguyên bản thiết kế của Xuân Phong là một chiếc bàn tròn đơn giản 2 tầng với lớp bàn xoay, ở giữa có một lỗ nhỏ để đặt bếp vào, bên ngoài được phủ một lớp sắt mỏng. Còn những chiếc bàn của Phú Quý được làm chủ yếu bằng gỗ, được khắc thêm nhiều hoa văn tinh xảo. ở phần đặt bếp còn được ép lên bằng một loại vật liệu đặc thù, theo lời Phú Quý, việc này sẽ cách ly nhiệt từ bếp, đảm bào bàn gỗ không bị biến dạng vì nhiệt độ cao.

Xuân Phong ngạc nhiên nhìn Phú Quý, thật không ngờ, cô đã vô tình nhặt được một kho báu.

“Hóa ra tay nghề của ngươi tốt như vậy, sao trước kia không nghe ngươi nói qua?” Xuân Phong tán thưởng nhìn Phú Quý.

“Hồi bẩm bà chủ, ông cha tiểu nhân mấy đời làm nghề mộc, tiểu nhân từ bé cũng thích nghiên cứu mấy thứ này. Nhưng tiểu nhân xui xẻo, đắc tội người khác nên rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Mấy hôm nay tiểu nhân cũng rảnh nên mới nghĩ thử nghiên cứu mấy thứ này một chút.” Phú Quý ngày thường ít nói, kể cả khi nói về bản thân cũng rất kiệm lời, nhưng có thể nghe ra hắn rất yêu nghề và cũng tâm đắc tay nghề của mình. Để làm ra mấy thứ này, hắn đã tiêu hết tiền mà Xuân Phong cho để mua gỗ và dụng cụ.

“Ra là vậy, nhưng phải nói là ngươi sinh ra để làm nghề này đó. Ngươi thậm chí không cần bản vẽ mà vẫn làm ra được thành phẩm thế này, không tệ nha.” Xuân Phong gật đầu, thêm phần tán thưởng Phú Quý. Người ta nói trời sẽ không phụ lòng người kiên trì, hẳn là đúng với Phú Quý.

Nhìn chiếc bàn được chế tác tinh xảo này, Xuân Phong lại nảy ra một ý tưởng khác.

“Bà chủ, ngài nói rất đúng, tên này đúng là sinh ra để làm việc này, nhìn những thứ hắn tạc ra này, đúng là giống như sống dậy vậy.” Triệu Đại Hải đứng bên cạnh lại xen vào, đưa cho Xuân Phong mấy đồ vật nhỏ. Chúng là những bức tượng điêu khắc động vật bằng gỗ, có chó con, có gà trống, đủ loại động vật, ước chừng khoảng 5, 6 loại, trên mỗi pho tượng, mỗi chiếc lông vũ đều được tạc đến sinh động rõ ràng. Xuân Phong nhìn những thứ này, thấy bảo đều là Phú Quý tiện tay tạc ra trong thời gian rảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-231.html.]

“Đẹp quá, Phú Quý, ngươi có tạc được tượng người không?” Xuân Phong cầm bức tượng con chim nhỏ trong tay, hỏi Phú Quý.

“Cái này ta còn chưa thử bao giờ, nhưng hẳn là được thôi.” Phú Quý sờ sờ cái ót, cười ha hả nói. Không ngờ một người thoạt trông hàm hậu, thành thật như Phú Quý lại có tay nghề tinh xảo như vậy.

“Vậy ngươi thử khắc cho ta một hình nho nhỏ đi, theo bộ dáng của ta hiện tại.” Xuân Phong đứng tại chỗ, nhìn mình một lượt từ trên xuống.

“Vậy làm phiền bà chủ đứng ở đây một lát.” Phú Quý gật đầu, cầm một khúc gỗ ngắn có chất lượng tốt lên, nói với Xuân Phong.

Xuân Phong mỉm cười đáp ứng, đứng yên để Phú Quý làm việc. Phú Quý ngẩng đầu nhìn Xuân Phong vài lần, tay không ngừng lướt trên tấm gỗ, không lâu sau, tấm gỗ nhỏ trong tay hắn đã mơ hồ biến thành hình người. Hơn nửa canh giờ sau, một cô gái thanh nhã, sống động như thật đã xuất hiện trước mặt mọi người. Sau khi chạm khắc xong, Phú Quý lại dùng giấy nhám chà xát cẩn thận, đến khi cả bức tượng mịn màng, bóng bẩy, hắn kiểm tra cẩn thận một lần nữa mới giao lại cho Xuân Phong.

“Bà chủ, tiểu nhân làm xong rồi.” Phú Quý cúi đầu, đưa bức tượng ra.

“Nhanh quá!” Xuân Phong vẫn đang suy nghĩ xuất thần, thấy tượng gỗ trong tay hắn, ngạc nhiên nói. Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là bức tượng được điêu khắc rất tinh xảo, làm cho người ta vừa nhìn đã cực kỳ yêu thích.

“Nó thật sự là ta sao? Thật là đẹp mắt.” Xuân Phong ôm tượng gỗ nhỏ, cười nói.

“Phú Quý, từ nay về sau ngươi cứ tiếp tục làm bàn nhé, ta sẽ thay dần bàn ở tầng 1 bằng cái này. Về sau ta sẽ có những thứ khác đưa cho ngươi làm, ngươi không cần hỗ trợ trong bếp nữa, ta sẽ tìm người khác. Tiền lương hàng tháng của ngươi tăng lên 12 lượng bạc, thế nào?” Xuân Phong cực kỳ hài lòng với biểu hiện hôm nay của hắn, quyết định thưởng cho hắn.

“Đa tạ bà chủ, tiền lương hàng tháng tiểu nhân có thể không cần, chỉ cần bà chủ cung cấp vật liệu cho tiểu nhân là được.” Phú Quý cũng không quá vui mừng và kiêu ngạo, mà chỉ thành khẩn hi vọng Xuân Phong cung cấp nguyên vật liệu cho công việc của hắn.

“Ngươi cũng thú vị quá nhỉ, không cần tiền, chẳng nhẽ với ngươi gỗ còn giá trị hơn tiền sao?” Xuân Phong trêu chọc hắn một chút, rồi lại nói tiếp: “ngươi yên tâm, tất nhiên là ta sẽ cung cấp nguyên vật liệu cho ngươi, còn lương tháng ngươi cứ nhận bình thường, đó là thứ ngươi đáng được nhận.” căn cứ vào tay nghề của hắn, nếu ra mở tiệm riêng, thì số tiền kiếm được sẽ không chỉ là 12 lượng đâu. Mặc dù họ đều là nô lệ mà nàng mua về, nàng cũng chưa từng có tư tưởng bóc lột họ, họ đều là con người mà.

Xuân Phong nghĩ lại lúc nàng thuê Lý sư phụ làm mấy chiếc bàn kia, vẫn cần nàng vẽ bản vẽ, lại còn tốn mấy chục lạng tiền công, chưa tính chi phí nguyên vật liệu.

“Đa tạ bà chủ.” Phú Quý biết Xuân Phong là người đã nói sẽ làm, nên cũng không từ chối nữa.

“Ừ, được rồi, hôm nay ta đến đây là muốn nói với các ngươi, mấy ngày tới Phiêu Hương Cư sẽ mở cửa trở lại, mọi người chuẩn bị tốt nhé, từ mai sẽ có người giao nguyên vật liệu đến.”

Xuân Phong cất tượng gỗ vào, xoay người nói với đám người đang đứng trong sân.

“Tốt quá, cuối cùng cũng mở cửa trở lại rồi, chúng tiểu nhân còn đang sốt ruột đây, cuối cùng cũng có việc để làm rồi.” Mọi người nghe nói cửa hàng mở cửa trở lại thì đều phấn khởi, xoa xoa tay, vui vẻ cười nói với nhau.

Loading...