Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:57:33
Lượt xem: 69

“…” Xuân Phong liếc nhìn hắn với ánh mắt u oán.

“Bổn vương không thèm làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.’ Vị vương gia nào đó cố gắng biện minh.

“Được rồi, nể tình chàng sắp đi xa, coi như tạm tin tưởng chàng lần này, ta không thèm truy cứu nữa.” Xuân Phong thu hồi ánh mắt dò xét, vẻ mặt khoan dung độ lượng nói.

“Còn nữa, cảm tạ Vương gia nhắc nhở, từ nay ta sẽ giữ khoảng cách với Trần đại ca.” Xuân Phong trêu chọc nhìn Bách Lý Mặc Thần.

“Được rồi, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta về.” Bách Lý Mặc Thần hài lòng gật đầu, nắm lấy tay Xuân Phong hôn nhẹ một cái.

Nếu không nhờ hôm nay Bách Lý Mặc Thần nói ra, nàng cũng không biết nanh sói còn có ý tứ như vậy. Như vậy, không phải Trần đại ca có ôm chút tâm tư với nàng sao? Nếu đúng là như thế, nàng thật sự không biết sau này phải đối mặt với hắn thế nào nữa. Dù sao thì Xuân Phong cũng chỉ xem hắn là bạn bè, nên nàng quyết định sẽ trả lại thứ này cho hắn, nói rõ ràng với hắn, để không làm chậm trễ cuộc đời hắn.

Ăn sáng xong, Xuân Phong vẫn cặm cụi làm gì đó trong phòng, không cho ai vào quấy rầy, hành động càng ngày càng bí hiểm. 3 ngày sau, cuối cùng Xuân Phong cũng hài lòng gật đầu, ra khỏi phòng. Trong 3 ngày này, Xuân Phong chỉ đi thỉnh an lão phu nhân 1 lần, sau đó tự nhốt mình trong phòng, cơm cũng là nha hoàn đưa đến cửa.

“Huyền Dịch!”

“Chủ tử!” Huyền Dịch xuất hiện, cung kính cúi chào Xuân Phong. Kể từ lúc Xuân Phong được ra tù, Huyền Dịch đã bắt đầu gọi nàng là chủ tử. Bách Lý Mặc Thần biết được, cũng nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, giống như nói, đáng ra hắn phải làm thế từ lâu rồi.

“Thông báo với mọi người trong cửa hàng, ngày mai đến chuẩn bị, ngày kia chuẩn bị khai trương.” Xuân Phong ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Dịch, giọng nói không giấu được sự vui mừng.

“Vâng thưa chủ tử. Ngài đang làm. . . “ Huyền Dịch nhìn vào cái hộp nhỏ bên cạnh Xuân Phong, kinh ngạc nói.

“Suỵt, giữ bí mật nhé, sau này ra còn cần dùng.” Trên mặt Xuân Phong tràn đầy ý cười đắc ý, đầy tự hào.

“Chủ tử, thứ này hiện tại có tiền cũng không mua được, ngài làm thế nào mà lại làm ra được vậy?” Huyền Dịch khó tin, trợn to hai mắt.

“Thôi, lúc nào có thời gian ta sẽ cho ngươi nhìn một lần, hiện tại không được. Ngươi cứ đi an bài mọi việc theo lệnh ta trước đi.” Xuân Phong cười nói, nhưng trong mắt lại hiện lên mấy tia giảo hoạt khó phát hiện.

“Thuộc hạ đi ngay.” Huyền Dịch nhanh chóng đè lại vẻ tò mò trên khuôn mặt, lại trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn nhìn nụ cười của Xuân Phong mà lạnh cả người, thường thì khi vị chủ tử kia của hắn cười thế này, chắc hẳn sẽ không có chuyện tốt. Nghĩ đến những nhiệm vụ mà vị chủ tử kia giao cho hắn làm trước kia, hắn rùng mình một cái, lắc mình yên lặng đi làm nhiệm vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-230.html.]

Phái Huyền Dịch đi xong, Xuân Phong chào mẹ rồi ra ngoài. Lần này nàng muốn đến thăm cậu bé nhà hàng thịt kia. Đã một tháng rồi nàng không đến thăm cậu, đáng ra trong một tháng này cậu phải được châm cứu mấy lần rồi. Vì vậy, Xuân Phong đặc biệt mang theo bộ ngân châm của mình.

“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” lần này thấy Xuân Phong, Bảo Sinh đặc biệt vui vẻ, không còn cảm giác nặng nề trước kia, tựa hồ tươi sáng hơn rất nhiều. có thể là do thân thể tốt lên, cậu đã có hi vọng về cuộc sống mới, nên tinh thần và trạng thái đều tốt lên không ít.

“Đệ thấy sao rồi? Đã hoạt động được chút nào chưa?” Xuân Phong mỉm cười, xoa đầu Bảo Sinh hỏi.

“Vâng, tốt hơn nhiều rồi ạ, bây giờ đệ đã có thể dùng tay lật sách từ từ rồi.” Bảo Sinh cười nói, hơi hơi động cánh tay bị liệt trước đó.

“Ừ, tốt lắm, hôm nay tỷ tỷ đến châm cứu cho đệ, chuẩn bị tốt chưa?” Xuân Phong thấy cậu phục hồi khá ổn, vừa lòng nói. Nếu trước đó cha mẹ cậu không bỏ nhiều tiền mua thuốc bảo trì kinh mạch cho cậu, e rằng hiệu quả điều trị cũng không tốt như vậy. Đúng là chỉ cần kiên trì sẽ có thu hoạch. Cha mẹ Bảo Sinh đã kiên trì bảo vệ cậu, giờ họ sắp được món quà là một đứa con khoẻ mạnh, thật là may mắn. Xuân Phong không khỏi hé ra một nụ cười tươi.

“Đại tẩu, ngày mai hai người tiếp tục giao thịt đến Phiêu Hương Cư nhé, hãy giao thêm một ít thịt gia cầm nữa nhé.” Xuân Phong châm cứu xong, vén rèm ra nói với đôi vợ chồng.

“Ừ, được.” Phụ nhân gật gật đầu, mặt mày hớn hở nói, sau đó lại có chút ngại ngùng hỏi thêm: “Ân nhân, vụ việc trước kia của Phiêu Hương Cư chúng ta cũng có nghe, nhưng tiếc là chúng ta thấp cổ bé họng, không giúp được cho ngài việc gì, chúng ta thật áy náy.” Lời phụ nhân nói là hoàn toàn chân thành. Thời điểm bọn họ nghe tin Phiêu Hương Cư gặp chuyện, họ cũng không tin Xuân Phong là thủ phạm. Nhưng bọn họ chỉ là một thương hộ nhỏ bé ở dưới đáy xã hội, cũng không giúp được gì cho nàng. Bọn họ thiếu nàng một ân tình lớn như vậy mà không thể làm gì hỗ trợ, sao có thể không áy náy.

“Đại tẩu, ngươi không cần phải thế, cái này gọi là thanh giả tự thanh, không phải ta đã an toàn trở ra rồi đây sao? Hai người chỉ cần hàng ngày đưa cho ta thật nhiều thịt ngon là được rồi.” Xuân Phong lắc đầu, cảm thấy hai người này suy nghĩ quá nhiều rồi.

Quan trường là chốn nước sôi lửa bỏng, những người nhỏ bé như họ làm sao có thể giao thiệp được. Sơ sẩy một chút thậm chí có thể mất đầu. Giống như Lý Linh Linh, một vị tiểu thư thế gia mà còn vậy, huống chi là những người như họ. Nhưng mảnh tâm ý này của họ, nàng sẽ nhớ kỹ.

“Không sao là tốt rồi, chúng ta nghe tin cũng an lòng. Ngài yên tâm, thịt của chúng ta tuyệt đối là mới nhất, ngon nhất.” lúc này, người chồng đang dọn dẹp, thu thập lại một ít xương lợn còn lại cũng mở miệng nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Vậy thì được.” Xuân Phong sảng khoái gật đầu, vẫy tay rồi rời đi.

Buổi chiều, Xuân Phong lại đến cửa hàng một chuyến. Mấy người Xuân Phong mua về và Thu Nương vẫn sống ở đó, cũng lâu rồi nàng không đến thăm họ. Xuân Phong bước vào từ cổng sau, thấy đám Phú Quý đang xúm lại làm gì đó, gõ gõ chỉnh chỉnh, không biết là đang làm gì.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Xuân Phong tò mò, tiêu sái đi đến.

“Bà chủ, người đến rồi.” nghe giọng Xuân Phong, Phú Quý lau vội mồ hôi trên trán, xoay người cười, chào Xuân Phong.

“Ồ, các ngươi đang làm. . .” Xuân Phong nhìn đống vụn gỗ trên bàn, khó hiểu hỏi. Hoá ra mấy người này còn biết nghề mộc nữa, không biết họ đang làm gì nữa.

“Bà chủ, ngài xem.” Triệu Đại Hải kéo Phú Quý sang bên, chỉ vào thứ đồ đằng sau hắn.

Loading...