Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:57:18
Lượt xem: 80
Xuân Phong ngủ ngon lành, không hề biết nỗi thống khổ của người bên cạnh. Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp yên bình đang ngủ say, không nhịn được mà khẽ hôn hàng mi xinh đẹp của hắn một chút.
“Dậy rồi à? Ngủ có ngon không?” Bách Lý Mặc Thần nhàn nhã mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ý cười. Thấy Xuân Phong chủ động, hắn vui vẻ không thôi, ngữ khí cũng nhu hoà hơn hẳn.
“Ngủ ngon lắm, ban đầu còn có chút nóng, nhưng sau đó lại rất mát.” Xuân Phong ngồi dậy, duỗi người, thoải mái nói.
Nàng không biết là lúc ngủ say rồi nàng cũng không chịu đắp chăn, liên tục lẩm bẩm kêu nóng, thậm chí còn kéo kéo quần áo ra. Vì vậy, vị hoàng tử nào đó để cô được ngủ thoải mái, cũng là để ngăn cô đừng cởi quần áo nữa, chỉ có thể quạt cho cô cả đêm. Đến tận sáng sớm, trời mát hơn một chút, hắn mới chợp mắt được một tí, thì lại bị cái hôn của nàng đánh thức.
“ừ, ngủ ngon là tốt rồi.” Bách Lý Mặc Thần nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt mang theo ý cười, tay vuốt vuốt lọn tóc dài của Xuân Phong.
“Mấy hôm nữa ta sẽ đến cầu hôn, nàng chuẩn bị sẵn sàng một chút.” Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, ôm Xuân Phong, nghiêm túc nói.
Quần áo mùa hè rất mỏng, cách lớp quần áo, Xuân Phong có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn, còn có cơ bắp rắn chắc và thứ nam tính nóng bỏng của hắn khẽ chạm vào nàng, mặt nàng xoát một cái đỏ bừng lên. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với người khác giới như vậy, không biết phải diễn tả thế nào. Tóm lại là một cảm giác tuyệt vời không giải thích nổi, chỉ những người đã trải qua rồi mới có thể hiểu được.
“Sớm vậy sao? Hay là chờ thêm một thời gian đi. Độc của chàng, ta sợ không được. . .” Xuân Phong đỏ mặt, nói được nửa câu liền dừng lại.
“…”
Nghe Xuân Phong nhắc đến độc trên người, lại nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên dừng lại suy nghĩ một chút, sắc mặt dần trở nên có chút khó khăn. Hoá ra nàng đã sớm biết hắn không được động tình, bảo sao mấy đêm hắn không đến mà nàng cũng không thắc mắc. Vậy tối qua là nàng cố ý đúng không?
Bách Lý Mặc Thần không khỏi nhớ lại màn tối qua, cảnh xuân tươi đẹp, hắn không nhịn được mà kéo Xuân Phong lại, mạnh mẽ xâm chiếm đôi môi nàng.
“Chàng làm gì vậy?” Xuân Phong mới mở miệng ra nói đã bị một mạt hương vị ngọt ngào chặn lại. Cảm giác triền miên, hít thở không thông ập đến, nàng cảm giác như bản thân là một đám mây trắng nhẹ nhàng trôi dạt trên nền trời xanh, phiêu du bay bổng.
Nàng không tự chủ được mà ngây ngô, trúc trắc đáp lại, nhờ đó, một nụ hôn lãng mạn ngọt ngào biến thành một người đơn phương gặm cắn người kia. Tận đến khi môi Bách Lý Mặc Thần có chút hơi sưng đỏ, Xuân Phong mới bất đắc dĩ buông tha cho vị ngọt trên môi hắn. Nhưng dù vậy, trên mặt nam nhân vẫn lộ rõ nụ cười thoả mãn hết sức mị hoặc.
“Kỹ thuật hôn này còn cần phải luyện tập nhiều, có cần ta dạy nàng thêm một chút không?” Bách Lý Mặc Thần dùng ngón cái quệt một chút nước còn sót lại trên môi, cười rạng rỡ.
“Thì đúng rồi, làm sao ta có thể so sánh với một vị Vương gia kinh nghiệm phong phú được. Ta cũng đâu giống ngài, bên cạnh nhiều oanh oanh yến yến như vậy, thích luyện tập lúc nào cũng được.” Xuân Phong bị trêu chọc, không khỏi có chút tức giận, chế nhạo.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ta chỉ luyện tập với nàng thôi.” Giọng nói Bách Lý Mặc Thần tràn đầy từ tính mà tao nhã, vang lên bên tai Xuân Phong như một dòng điện từ ốc tai truyền đi cả cơ thể.
“Lưu manh.” Xuân Phong ngượng ngùng mắng một câu, nhưng trong lòng lại ngọt như hũ mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-229.html.]
“Nàng muốn ta giải được độc rồi mới cưới nàng sao?” Bách Lý Mặc Thần tà mị dựa vào đầu giường, ôm Xuân Phong trong lòng, vuốt ve ngón tay thon dài của Xuân Phong, nhàn nhã hỏi.
“Ta muốn tốt cho chàng thôi, ta không muốn đến lúc chàng vì ta mà xảy ra vấn đề, nếu không, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.” Xuân Phong từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào Bách Lý Mặc Thần, ánh mắt có phần lo lắng. Thân là đại phu, Xuân Phong đã sớm phát hiện trên người hắn có dị thường, nhưng hắn cũng không nói gì với nàng. Tình hình như vậy, Xuân Phong sao có thể đáp ứng hắn. Hiện tại hai người có thể ở bên nhau thế này, là do họ chưa chính thức kết hôn, hắn lại là chính nhân quân tử, dù trong lòng có suy nghĩ cũng sẽ cố gắng khắc chế, sẽ không mạo phạm nàng. Nhưng nếu hai người hứa hôn, rồi kết hôn thì sao? Xuân Phong cũng không dám cam đoan chuyện gì. Độc này thực sự rất nguy hiểm, dù cho nàng đồng ý, Hoàng thượng sẽ nghĩ gì? Nàng không nghĩ Hoàng thượng sẽ cho phép đứa con cao ngạo nhất của mình lấy một nữ nhân không quyền không thế.
“Ừ, ta biết rồi.” Bách Lý Mặc Thần kéo Xuân Phong lại, lại áp đầu nàng lên n.g.ự.c mình, nặng nề nói.
“Sắp tới chắc ta sẽ phải đi xa một chuyến, nàng ở nhà nhớ chiếu cố bản thân thật tốt.” Bách Lý Mặc Thần vuốt vuốt lọn tóc đen dài của Xuân Phong, ngữ khí cực kỳ ôn hoà.
“Ừ, à, chàng phải ra ngoài sao?” Xuân Phong vẫn đang suy nghĩ chuyện trong lòng, theo phản xạ ừ một tiếng, lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ.” Bách Lý Mặc Thần gật gật đầu, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
“Chàng đi khoảng bao lâu?” điều đầu tiên Xuân Phong hỏi không phải là Bách Lý Mặc Thần đi đâu, mà là thời gian thế nào, không biết nàng sẽ không được gặp hắn trong bao lâu.
“Chưa biết nữa, có thể là 1 tháng 2 tháng, có khi phải nửa năm.” Bách Lý Mặc Thần dừng tay, từ từ nói.
“Đi lâu vậy sao? Vậy chàng làm xong việc rồi về sớm nhé, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” nghĩ đến việc không được gặp hắn lâu như vậy, Xuân Phong có chút rầu rĩ.
“Ừ, ta biết rồi, trước khi đi ta sẽ để Lam Dịch phái thêm người ở đây với nàng. Nếu có việc gì thì để cho Huyền Dịch đi làm, biết chưa?” Bách Lý Mặc Thần cẩn thận nói, như là đang dặn dò một đứa trẻ.
“À, không được thân cận với nam nhân khác đâu đấy.” đột nhiên, Bách Lý Mặc Thần thay đổi ngữ khí, lập tức biến thành một Vương gia đẹp trai độc đoán.
“Ủa, sao vậy, ta có thân cận với nam nhân khác bao giờ?” Xuân Phong nhăn mũi tức giận.
“Nhất là tên Trần Thanh Thư kia, không được để hắn tới gần nàng.” Vị Vương gia ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu.
“Gì vậy? Ta chỉ coi hắn như ca ca thôi mà.” Xuân Phong cúi đầu không nói nên lời, tên này cũng quá ghen tuông đi.
“Nàng coi hắn như ca ca, nhưng hắn không xem nàng làm muội muội đâu. Nàng có biết ở Mặc Lan Quốc, nam nữ tặng nhau nanh sói là biểu thị cho việc gì không? Là biểu hiện của ái mộ đó.” Bách Lý Mặc Thần từ từ nói xong, còn bồi thêm một câu: “loại ái mộ giữa nam nữ đó.”
Xuân Phong bối rối, không nghĩ đến món quà hôm qua lại còn có ý tứ như vậy, nhưng làm sao hắn lại biết Trần đại ca tặng nanh sói cho nàng?
“Chàng phái người theo dõi ta?” Xuân Phong phồng má, vẻ mặt tức giận nói.
“Ta vừa vặn đi ngang qua nhìn thấy mà thôi.” Vương gia ngẩng đầu kiêu ngạo, vẻ mặt khinh thường nói.