Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:57:05
Lượt xem: 83
Mẹ Xuân Phong đã sống qua những ngày khổ cực vất vả, đã không còn là vị đại tiểu thư lá ngọc cành vàng như xưa nữa, bà biết kiếm tiền vất vả, cho nên càng trân quý từng đồng tiền lẻ.
“Mẹ đừng lo lắng, mẹ chưa nghe thấy phương pháp gọi là tiếp thị đói sao? Con chỉ đang kích thích sự thèm muốn của những người này. Bằng cách này, con tin rằng lúc mở cửa lại, chúng ta sẽ càng bùng nổ, việc kinh doanh sẽ ngày càng tốt.” Xuân Phong tự tin nói, không một chút lo lắng về tiền thuê nhà.
“Ừ, chỉ cần con có tính toán trước là được rồi. Mẹ chỉ sợ con nản chí mà bỏ cuộc giữa chừng, lãng phí mất tâm huyết và công sức trước giờ thôi.” Mẹ Xuân Phong biết con gái đã có tính toán trước về việc mở lại cửa hàng liền yên tâm. Chỉ cần Xuân Phong chịu làm, bà tin tưởng nàng sẽ làm tốt.
Việc kiếm tiền tốt như vậy, lại lãng phí biết bao tâm huyết của nàng, Xuân Phong sao có thể dễ dàng tử bỏ. Chỉ là nàng biết bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất, vụ ngộ độc trước đó vẫn cần thêm thời gian để lắng xuống. Hơn nữa, Xuân Phong còn muốn chuẩn bị thêm thứ gì đó mới lạ. Trong lúc này, mọi người trong thành không còn quá quan tâm đến vụ việc ngày trước nữa, mà đã bắt đầu bàn tán về việc khi nào Phiêu Hương Cư sẽ mở lại. Rất nhiều người đã quá nhớ món thịt nướng của nàng, quá ngon, quá đặc biệt rồi.
Khi nỗi thèm muốn của những người này đã tích luỹ đến mức độ nhất định, nàng sẽ mở lại Phiêu Hương Cư, sau đó giới thiệu món mới, khả năng khung cảnh sẽ còn náo nhiệt hơn cả hôm khai trương. Nghĩ đến đây, Xuân Phong không nói chuyện với mẹ nữa mà lao về phòng, không biết lại nghĩ đến thứ gì mới mẻ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trước khi rời đi, Xuân Phong còn nói: “Mẹ ơi, mấy bông hoa mẹ thêu đẹp quá, nhưng con nghĩ nếu tìm cách thêu được hoa văn giống nhau trên cả hai mặt thì sẽ càng đẹp hơn đó.”
“Hoa văn hai mặt giống nhau?” mẹ Xuân Phong ngồi tại chỗ, cầm mẫu thêu trên tay, không ngừng lật qua lật lại xem xét, nghiên cứu. Kỹ thuật thêu từ xưa đến nay đều là trên một mặt, chưa từng nghe ai nói qua đến thêu trên 2 mặt, nha đầu Xuân Phong này, sao tâm tư lại có thể khác thường như thế chứ.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Xuân Vũ đặt khay điểm tâm xuống, ngồi cạnh mẹ, thấy mẹ đang thất thần nhìn tấm vải, không khỏi thắc mắc.
“À, hồi nãy Xuân Phong mới nói có thể nghiên cứu kỹ thuật thêu 2 mặt, mẹ đang thử nghĩ xem.” Mẹ Xuân Phong nói, đưa mẫu thêu cho Xuân Vũ.
“Hai mặt? Chưa ai nghĩ đến việc này cả, thật là mới mẻ.” Xuân Vũ cầm mẫu thêu, cẩn thận xem xét, thấp giọng lẩm bẩm.
Vừa nhìn hình thêu, nàng vừa đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, nàng cầm kim chỉ trong tay lên, bắt đầu thử.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-228.html.]
Đêm khuya, sau khi thử nghiệm mấy chục lần mà không thành công, Xuân Phong trực tiếp ném máy thứ trong tay sang bên, đợi hôm khác làm tiếp. Nóng chớt người, cả người nàng muốn bốc mùi rồi. Nàng gọi Thuỷ Trúc chuẩn bị đồ để tắm rửa, rồi lấy chiếc vòng cổ mà Trần Thanh Thư tặng nàng ban ngày ra.
Ở thế kỷ 21, nanh sói được một số dân tộc xem là vật thánh. Theo truyền thuyết, thứ này có thể mang đến vận may cho người sở hữu, có thể dùng để tránh tà ma, làm bùa hộ mệnh cầu bình an. Nhưng điều Xuân Phong thích ở thứ này là tinh thần của những con sói. Trên nanh sói sẽ lưu lại những dấu vết của cuộc đời nó, chỉ cần xem thứ này, có thể thấy lúc còn sống nó là một con vật dũng mãnh, thiện chiến thế nào, muốn thu phục nó có bao nhiêu khó khăn.
Xuân Phong ngắm nhìn một lúc, rồi cất chiếc hộp vào trong chỗ sâu nhất của hộp trang sức, cùng lúc đó, Thuỷ Trúc cũng báo với nàng là đã chuẩn bị xong. Tắm nước nóng xong, Xuân Phong thấy cả người khoan khoái nhẹ nhàng lên không ít. Mùa hè này nóng quá, trước đây lúc ở sơn thôn bận rộn trên đồng suốt ngày, nàng cũng không thấy nóng đến mức này. Giờ ở nhà cao cửa rộng, nàng lại thấy nóng bức khó chịu hơn ở Vân Huyện. tắm xong, mặc dù đang mặc bộ đồ lót mỏng nhất rồi, nàng vẫn thấy rất nóng. Nhưng nữ tử thời đại này vẫn phải chú ý lễ nghi, không được để lộ chân tay trần, nàng chỉ có thể ngồi tưởng nhớ về áo hai dây và quần short ở hiện đại, còn có máy điều hoà nhiệt độ toả hơi mát lạnh nữa, đau lòng quá.
Xuân Phong đuổi cả Thuỷ Trúc và nha đầu đang lau tóc cho mình ra ngoài. Sau khi chắc chắn trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, nàng xắn tay áo lên, cũng kéo quần lên cao, bây giờ mới cảm giác mát mẻ, dễ chịu hơn một chút. Nàng thoải mái nằm trên giường, phe phẩy chiếc quạt một lúc, rồi bất tri bất giác ngủ quên. Lúc Bách Lý Mặc Thần đến, nhìn thấy cảnh cô gái trong lòng đang xộc xệch ngủ trên giường, trong lòng không khỏi lại một phen nhộn nhạo. Làn da nàng trắng như tuyết, đùi thon dài thẳng tắp, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, còn có một gương mặt đẹp không tì vết như búp bê. Quả thực là cảnh thúc giục người ta phạm tội.
Cho dù dáng nằm của nàng có chút không được văn nhã, nhưng trông nàng vẫn thuần mỹ đáng yêu như vậy.
Bách Lý Mặc Thần áp chế gợn sóng trong lòng, lặng lẽ niệm thanh tâm chú, đi đến bên cửa sổ lấy tấm chăn đắp cho nàng. Nhưng nàng lẩm bẩm mấy tiếng, rồi đá văng cái chăn ra, hình như là đang than nóng quá. Xuân Phong nghiêng người, lớp lụa trên người tuột ra, để lộ nửa cái vai và xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, khiến người ta nhịn không được mà muốn khám phá vào sâu hơn nữa. Kỳ thật không cần nhìn sâu gì, chỉ cần lướt qua cũng có thể thấy rõ ràng một ngọn tròn căng kia.
ực ực!
Đột nhiên tiếng nuốt khan của nam nhân vang lên, mang theo chút nhẫn nại khó tả. Cuối cùng, có người chỉ còn cách bay ra ngoài, đi thẳng đến hàn trì trong Vương phủ, lao thẳng vào trong làn nước ngâm mình. Một lúc sau, một đạo thân ảnh trồi lên, lồng n.g.ự.c vẫn kịch liệt phập phồng, có thể thấy hắn có bao nhiêu khó chịu. Nước trong hồ không đủ lạnh, không thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa trong lòng hắn. Không còn cách nào khác, hắn đành lôi một viên thuốc ức chế độc tố ra, ném vào miệng, ngồi trên chiếu vận công, đồng thời không ngừng niệm thanh tâm chú.
Bộ đồ ướt đẫm dán sát vào người, phác hoạ những đường nết mạnh mẽ mà quyến rũ. Làn da rắn chắc còn vương những giọt nước nhỏ tí tách, chảy dọc theo những đường cong xuống nơi thân bí, bóng lưng dày rộng và thắt eo nam tính kia không biết đã hớp hồn bao nhiêu cô gái. Nhưng tại sao một thân hình mê người thế lại được kết hợp cùng một khuôn mặt bất khả xâm phạm? Ông trời thật là bất công quá đi.
Sau nửa canh giờ, quần áo trên người đã khô được một nửa, ánh mắt của hắn đã trong veo trở lại, không một tia dục vọng. Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, trở về phòng thay đồ. Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ trắng lại xuất hiện trong phòng Xuân Phong, may thay, lúc này Xuân Phong đã khôi phục bộ dáng bình thường. Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Xuân Phong, giơ tay định ôm lấy eo nhỏ, nhưng lại do dự rụt tay lại.
Thôi đi, nếu phải đến hàn trì một chuyến nữa, chắc trời sáng mất.
Hắn im lặng nằm bên cạnh nàng, vốn dĩ đêm nay hắn đến đây, muốn tìm nàng khởi binh vấn tội, nhưng kết quả lại. . .